Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 231: Vác cái đồ Mất mặt này đi




Edit + Beta: Vịt
Cố Phong nhận được mệnh lệnh của Dư Bảo Nguyên, cho dù vẫn muốn ngồi rảnh bên cạnh xem kịch vui, cũng đành phải đứng dậy.
Hỏi Tưởng Hạo? Thôi.
Cố Phong trước giờ không hợp Tưởng Hạo.
Hắn dứt khoát đi đến bên cạnh Lý Kha, Lý Kha ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu nhét một cái bánh bao vào miệng, nhóp nhép cực kỳ ngon lành.
"Khụ," Cố Phong ho khan một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Lý Kha, suy nghĩ một phen hỏi, "Anh tên là Lý Kha, đúng không?"
"Ừ," Trong miệng Lý Kha nhét đồ, quai hàm căng phồng giống hamster nhỏ lén lút giấu đồ ăn vặt, hắn chỉ có thể đáp một tiếng trong cổ họng.
Cố Phong khẽ quay đầu nhìn Tưởng Hạo bên cạnh đang vẻ mặt phức tạp, lại quay đầu lại, hỏi Lý Kha: "Anh và Tưởng Hạo...... là sao vậy? Có gì thì nói chuyện cẩn thận."
Lý Kha không nói chuyện, chỉ dùng thìa khuấy sữa tươi của mình kêu vang, giống như đang phát tiết tức giận.
Tưởng Hạo thấy thế, thở dài, đi lên trước mấy bước.
"Đứng lại!" Lý Kha đưa tay chỉ vào chân Tưởng Hạo, "Tao cho mày biết, mày nếu bước lên trước một bước, tao hôm nay sẽ bóc phốt hết những chuyện hư chuyện bẩn mày đã làm, mày tin không hả! Mày đừng tưởng tao không có gan, mày chỉ cần đi một bước, không nói mấy chuyện tồi tệ kia của mày ra tao chính là chó lai, tao chính là heo giống!"
Bước chân Tưởng Hạo nhất thời dừng lại.
Cố Phong nhìn hai người này chiến tranh tràn ngập mùi thuốc súng.
Hắn suy nghĩ đơn giản một lát, bỗng vươn tay, dùng lực đẩy sau lưng Tưởng Hạo một cái.
(Sư bố nhà ông =))))))))
Tưởng Hạo bỗng chịu lực, lập tức thân thể không vững, đi liền mấy bước.
Người đứng xem hít sâu một hơi.
...... Thế mà cũng được?
Cố Phong nghiêm túc nói với Lý Kha: "Hắn đi 3 bước, anh có thể phốt rồi."
Lý Kha hơi há hốc mồm.
"Tự anh nói," Cố Phong rất trịnh trọng, hắn luôn là người coi trọng tinh thần khế ước, nói là làm, "Nếu anh không có gan, anh chính là lai......"
Mắt Lý Kha trợn tròn.
Hắn khẽ cắn răng, dù sao mấy người ở đây đều thích đàn ông, cũng đều là nhân vật có máu mặt, không sợ bọn họ ra ngoài bà tám hủy hoại trong sạch của hắn.
Nghĩ như vậy, Lý Kha vỗ bàn đứng lên, dùng ngón tay chỉ Tưởng Hạo, nổi giận đùng đùng: "Tôi nói cho mọi người biết, nó, là nó, thằng khốn họ Tưởng! Nó vốn là anh em 10 năm với tôi, ai ngờ nó tối qua nhân lúc uống say...... ăn sạch tôi!"
Mọi người lại lần nữa hít sâu một hơi.
...... Thế mà cũng được?
Sắc mặt Tưởng Hạo rất khó nhìn: "Tao đã nói, tao về giải thích với mày, mày theo tao về hẵng nói."
"Tao không," Lý Kha trực tiếp đẩy anh một cái, giống như con mèo xù lông, "Tao bây giờ không cùng phòng với mày nữa. Ai biết mày hôm nào đấy lại sẽ không nhịn được ch!ch tao thêm lần nữa! Tao đéo, tao sẽ đéo cho mày thêm cơ hội ch!ch tao nữa!"
Sắc mặt Tưởng Hạo càng ngày càng đen: "Tao đã nói rồi, tối qua tao uống say, thật sự không phải cố tình."
"Mày nói xạo hả mày, uống say còn đè mạnh tao trên giường, sức lớn như vậy. Tao đã xin mày bao nhiêu lần, mày căn bản không buông ra!"
Tưởng Hạo khó chịu nhắm mắt lại.
Lý Kha vậy cũng gọi là cầu người sao?
Anh chỉ nhớ tối qua, bên tai cứ có âm thanh, âm thanh kia không ngừng gọi bố. Tiếng cầu xin đó chẳng những không khiến anh sinh ra chút lùi bước và đồng tình, ngược lại kích thích anh dục vọng càng lớn hung hăng hành hạ người bên dưới.
Tưởng Hạo nhìn Lý Kha vẫn cứ cắn răng, phồng má, trong lòng phiền muộn, mặc kệ tất cả, trực tiếp vác người lên vai.
Dù thế nào, mang Lý Kha về phòng trước hẵng nói, không thể để nó tiếp tục mất mặt trước mọi người được.
Về phần sau này làm thế nào nhận được tha thứ của Lý Kha......
Mẹ nó, phiền muốn chết, nói sau đi!
Tưởng Hạo cứ như vậy công khai mà vác Lý Kha giống như bao tải, một con heo gầy, trong ánh mắt kinh dị của mọi người đi ra khỏi nhà ăn, đi vào thang máy trên thuyền.
Dư Bảo Nguyên nhìn trò hề buồn cười này, bỗng chốc trong đầu còn có chút chưa bẻ lái kịp.
Cho nên tình huống là...... Tưởng Hạo uống say, buổi tối ch!ch anh em tốt đã đi theo mình 10 năm? Sau đó Lý Kha làm loạn muốn tuyệt giao, còn ở trước mặt mọi người bóc phốt sạch sẽ tất cả?
Hai người này rõ là......
Hầu kết Dư Bảo Nguyên chuyển động, Cố Phong bên cạnh nhẹ nhàng kéo đầu cậu qua: "Đừng nhìn người khác nữa, ngoan, tiếp tục ăn sáng."
Dư Bảo Nguyên thu hồi ánh mắt, lại ăn một cái điểm tâm ngọt, cảm thấy bụng đã no 7-8 phần, liền đẩy cái đĩa trước mặt mình ra.
Cậu cầm lấy bình sữa của Cố Gia Duệ đặt bên cạnh, thử nhiệt độ, đã không còn nóng.
Cậu đặt núm vú cao su vào trong miệng Cố Gia Duệ, Tiểu Gia Duệ cảm giác được lại là thời gian uống sữa vui vẻ mỗi ngày, mặt mày cong cong, ngón tay ngắn củn nho nhỏ kéo bình sữa, trong miệng không ngừng mút mạnh.
"Ài," Lộ Dương thò đầu qua, nói, "Mọi người thấy Tưởng Hạo và Lý Kha, có gì không?"
"Không phải mấy chuyện Lý Kha nói chứ," Dư Bảo Nguyên vừa cẩn thận quan sát tình hình uống sữa của Cố Gia Duệ, vừa đáp lại Lộ Dương, "Hai người...... đây là từ anh em thăng cấp thành bạn giường, thật khiến người ta khó hiểu."
Lộ Dương cau mày, "Hai bọn họ á, tớ cảm thấy......"
Lục Dương ở bên cạnh yên lặng nghe Dư Bảo Nguyên và Lộ Dương tán dóc, đột nhiên, điện thoại y lại rung lên. Y lấy ra nhìn, liền nhẹ nhàng nói bên tai Lộ Dương: "Anh ra ngoài nhận điện thoại."
Lộ Dương và Dư Bảo Nguyên buôn dưa đang hừng hực, căn bản không có thời gian rảnh để ý Lục Dương, thế là tùy ý gật đầu qua loa, cái miệng nhỏ tiếp tục như cái loa bắt đầu bắt đầu đào bới các loại bí mật với Dư Bảo Nguyên.
Lục Dương cầm lấy điện thoại ra khỏi phòng ăn, đi thẳng đến chỗ có thể nhìn thấy cảnh biển, y mới nhận điện thoại.
"Alo," Giọng Lục Dương không còn nhẹ nhàng vui vẻ lúc trước trong nhà ăn nữa, mà hết sức ngưng trọng, "Nói tình hình."
"Lục tổng," Bên kia truyền đến chính là giọng trợ lý công ty của Lục Dương, "Chúng tôi điều tra sơ lược, Lục Nham khoảng thời gian trước đã được đưa đến bệnh viện tâm thần, tạm thời không cho hắn ra ngoài. Mẹ Lục Nham rất lo lắng về tình huống của con trai, cho nên từng trước khi Lục Nham biến mất vào trong gặp mặt hắn."
Vẻ mặt Lục Dương càng thêm ngưng trọng: "Nói tiếp đi."
"Mẹ Lục Nhan cụ thể nói với Lục Nham cái gì, chúng tôi không biết, nhưng có thể khẳng định, Lục Nham chắc chắn cảm thấy hết sức bất mãn về việc mình bị giam lỏng ở bệnh viện tâm thần, cho nên hắn nhất định cầu xin mẹ hắn, xin bà ta thả hắn ra ngoài," Tiếng trợ lý bên kia vô cùng mệt mỏi, "Chúng tôi bây giờ cho rằng, hẳn Lục Nham đã lén chạy mất. Đợi đến lúc bảo tiêu nhận thấy được không đúng, trong phòng bệnh của Lục Nham đã không còn ai."
Lục Dương nhắm hai mắt lại, hồi lâu, mới oán hận mắng một tiếng: "Thật là không biết đạo lý, không biết nặng nhẹ!"
Trợ lý cũng thở dài: "Lục Nham đây là đâm vào xương sườn mềm của mẹ hắn......"
"Cậu tìm được rồi sao?" Lục Dương vội vàng hỏi, "Có manh mối không?"
"Xin lỗi, Lục tổng," Tiếng trợ lý hơi khàn khàn, "Chúng tôi đã liên hệ bệnh viện, bộ giao thông vận tải cũng đã tra xét. Trước mắt chỉ có thể thông qua giám sát, biết Lục Nham vào 2h37 phút sáng đã xuất hiện ở đường Hầu Trung đường Cẩm Thành. Những cái khác...... cũng không có manh mối."
Lục Dương ừ một tiếng, trong đầu suy nghĩ một phen.
Đường Hầu Trung, đường Cẩm Thành......
Đó là một cửa nhánh, chia ra 2 đường. Một đường là thông đến cảng, một đường là thông đến bệnh viện của ông cụ Lục.
Trong lòng Lục Dương căng thẳng, ngữ khí thâm trầm phân phó trợ lý bên kia: "Bệnh viện mà ông cụ ở, nhớ phải giám sát cả ngày phòng ông cụ, không thể sơ hở. Thêm một nhóm bảo tiêu qua trông chừng, bất cứ ai ra vào cũng phải báo cáo với tôi, nhớ, là bất cứ ai."
"Vâng, Lục tổng, tôi hiểu rồi."
Lục Dương thu điện thoại lại, khó chịu trong lòng vẫn chưa tiêu tan. Y không nhịn được lấy ra một gói thuốc lá trong túi, rút một điếu châm cho mình, phun khói về phía mặt biển yên ả.
Hút xong một diếu, y mới tắt đầu thuốc, ném vào thùng rác chuyên dụng tàn thuốc, xoay người lại đi vào nhà ăn.
Chờ lúc y lại ngồi xuống, bên cạnh Cố Phong còn ngồi Mạnh Mãng Long.
Trong phòng ăn có điều hòa, đủ ấm áp, vì vậy tên tháo hán Mạnh Mãng Long cũng chỉ mặc áo cụt tay màu đén, tay cánh tay cường tráng lộ ra ngoài.
Bạch Hướng Thịnh tối qua bị gã hành hạ không nhẹ, giờ vẫn nằm trên giường dưỡng mông. Mạnh Mãng Long thì rất thương vợ, mặc dù gã tự tay đè Bạch Hướng Thịnh ở trên giường ra sức làm, nhưng gã thấy vợ nhà mình mệt mỏi, vẫn rất đau lòng.
Vì vậy, gã để Bạch Hướng Thịnh ngủ trong phòng, gã xuống lấy bữa sáng cho Bạch Hướng Thịnh, cầm đến bên giường Bạch Hướng Thịnh đút từng miếng cho y ăn.
Mạnh Mãng Long đang bỏ từng món Bạch Hướng Thịnh thích ăn vào khay, một thủy thủ đoàn mặc đồng phục khác biệt đi đến bên cạnh Mạnh Mãng Long: "Mạnh tổng, chào buổi sáng."
Mạnh Mãng Long miễn cưỡng ngẩng mắt nhìn, là một trong những nhân viên quản lý trên thuyền.
"Có chuyện gì?" Mạnh Mãng Long nhét bánh ngọt vào miệng mình.
"Là thế này, thủy thủy của tàu Costa chúng ta nghe nói tiệc đính hôn của Mạnh tổng vẫn tiếp tục. Công tác của bọn họ là ở trên biển, coi như khá khô khan nhàm chán, cho nên đối với party của ngài, bọn họ muốn hỏi xem bọn họ có thể có vinh hạnh đặc biệt......"
"Không có gì," Mạnh Mãng Long gật gật đầu, "Muốn đến thì đến. Nhiều người chúc phúc tôi và Thịnh Thịnh thiên trường địa cửu, rất tốt. Chỉ cần lái thuyền vững chắc là được."
Nhân viên quản lý kia sắp cười thành đóa hoa, hắn luôn đau lòng nhân viên đã có thể tưởng tượng được, mấy thủy thủy bình thường chỉ có thể nhìn biển rộng, nhìn ngán muốn ói kia, biết được tin tức sẽ vui cỡ nào.
Hắn liên tục cúi người gật đầu: "Cám ơn Mạnh tổng! Chúc ngài và ngài Bạch bạch đầu giai lão, ân ân ái ái!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.