Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 245: Tuyệt cảnh cũng không cách nào đánh gục




Edit + Beta: Vịt
"Lưu lạc ở hoang đảo 1 tuần, còn sống ngoài ý muốn!"
"Chạy trốn trong biển lớn gió bão sóng to, bọn họ rốt cuộc đã trải qua cái gì?"
"Là báo thù hoặc là giết hại vì tình, bọn họ tại sao ở trong bước đường cùng lại còn sống một cách kỳ tích! Phóng viên đài truyền hình đang theo dõi tại hiện trường......"
Trong hành lang an tĩnh của bệnh viện, cơ hồ trong nháy mắt náo nhiệt, đầy tiếng người.
Các phóng viên nghe tin chạy đến bắt đầu đặt hiện trường từ trên trực thăng.
Một mực theo đến bệnh viện, đèn flash phát sáng cả đường không ngừng.
Ở cửa bệnh viện, bọn họ toàn bộ bị chặn ngoài cửa, nhân viên bệnh viện đẩy hai xe đẩy cấp cứu, đi vội vã về phía phòng giải phẫu.
Dư Bảo Nguyên phát sốt kéo dài trong một khắc cuối cùng được đẩy vào phòng giải phẫu, chỉ nghe được tiếng Bạch Hướng Thịnh bên ngoài hô: "Đừng lo, chúng tôi đã mang các anh về nhà......"
Sau đó, chính là một tiếng rầm, cửa phòng giải phẫu đóng chặt lại.
Bạch Hướng Thịnh bên ngoài phòng giải phẫu, thấy Dư Bảo Nguyên và Cố Phong vào phòng mổ, vui mừng và kích động bị đè nén cả đường mới từ trong lòng phóng thích ra.
Y xoay người nhào vào trong cái ôm của Mạnh Mãng Long: "Bọn họ còn sống, thật sự còn sống, không phải nằm mơ, em không phải đang mơ......"
"Phải, bọn họ còn sống," Khóe mắt Mạnh Mãng Long cũng có chút ướt, gã ôm chặt bảo bối nhà mình, thở dài nhẹ nhõm nói: "Chúng ta cứu bọn họ về rồi, bọn họ đã về nhà rồi."
"Cộc, cộc, cộc"
Trong hành lang lại lần nữa vang lên tiếng giày, Mạnh Mãng Long quay đầu lại, chỉ thấy đám người Lộ Dương Anna cũng chạy như bay đến, ai cũng vẫn thở gấp kích động đầy mặt kéo tay Mạnh Mãng Long và Bạch Hướng Thịnh: "Hai bọn họ, Cố...... Cố Phong và Bảo Nguyên, là thật......"
"Thật sự," Mắt Bạch Hướng Thịnh cũng ẩm ướt, "Bọn họ bị nước biển đẩy đến đảo hoang, giữ lại một mạng. Chúng tôi ở trên bờ biển phát hiện dấu vết con người tạo ra, cho nên khẩn cấp tìm kiếm trên đảo hoang đó. Cuối cùng, chúng tôi tìm được bọn họ trong một hang động! Sống sót!"
"Vậy bọn họ......" Anna vội vàng hỏi thêm.
"Điều kiện trên đảo rất kém, chân Cố Phong bị thương nặng, Bảo Nguyên cũng sốt cao không lui, hiện tại hai người đều đã vào phòng giải phẫu."
Anna vỗ vỗ ngực mình, lẩm bẩm một câu không biết là nói gì, giống như câu khấn nào đó: "Không có nguy hiểm tính mạng, may quá, may quá......"
Trong phòng giải phẫu, đèn giải phẫu đã bật lên, ngoài phòng giải phẫu, đám bạn chí thân của Cố Phong và Bảo Nguyên đều đến đông đủ, mọi người khó nén kích động vui mừng khôn xiết.
Nhân gian hỉ bi, luôn trong lúc cứu vãn, ngoài dự đoán của mọi người.
Sợ bóng sợ gió một trận, quả nhiên là từ tuyệt diệu nhất.
"Tích, tích"
Dịch thuốc trong bình truyền phát ra từng tiếng vang rất nhỏ, càng làm nổi bật lên an tĩnh trong phòng bệnh.
Mạnh Mãng Long vốn sắp xếp cho Cố Phong và Dư Bảo Nguyên hai phòng bệnh đơn vô cùng thoải mái, nhưng sau khi Cố Phong tỉnh lại nhìn thấy Dư Bảo Nguyên vậy mà không cùng một phòng với mình, sống chết muốn đổi chỗ.
Mạnh Mãng Long không tiện phản bác khát vọng mãnh liệt của anh em nhà mình, vội vàng đẩy hắn cả người lẫn giường đến phòng bệnh đơn rộng rãi của Dư Bảo Nguyên.
Phải, phòng bệnh đơn biến thành phòng tình nhân.
Mạnh Mãng Long bất đắc dĩ nhìn hai người trong một căn phòng, nằm trên hai giường bệnh cực kỳ gần, xòe tay.
Cố Phong cách khe hở hẹp giữa giường bệnh nhìn nhau với Dư Bảo Nguyên: "Chúng ta không chết, chúng ta thật sự về nhà rồi, bảo bối."
"Vận may của hai chúng ta, ngay cả mạng cũng có thể nhặt lại về," Dư Bảo Nguyên cười nhợt nhạt, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền, "Khỏi bệnh rồi, nên mua vé số."
"Hai ta còn sống, thật sự còn sống trở về......" Cố Phong nhìn đôi mắt ướt nhẹp của Dư Bảo Nguyên, giọng ôn nhu trước nay chưa từng có.
Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng với Cố Phong, tất cả kích động không thể dùng ngôn ngữ, đều thể hiện ra.
Cố Phong tràn ngập ái ý mà nhìn người trước mắt, hốc mắt hơi nóng.
Trải qua tuyệt vọng, mới biết được người trước mắt quý giá cỡ nào, mới biết được có thể cùng người trước mắt bình an nằm bên nhau, khó khăn cỡ nào.
Bác sĩ hộ sĩ phụ trách chăm sóc Dư Bảo Nguyên và Cố Phong tràn vào phòng bệnh, bắt đầu các loại kiểm tra.
Hầu kết Dư Bảo Nguyên giật giật, cậu bỗng nhiên hơi ngẩng đầu: "Duệ Duệ, Duệ Duệ đâu?"
Bạch Hướng Thịnh bên cạnh Mạnh Mãng Long khẽ cười nói: "Cậu cứ yên tâm, Duệ Duệ rất tốt, vô cùng tốt."
Vừa nói, y gọi điện thoại hỏi vài câu, lại cúp điện thoại, nói với Dư Bảo Nguyên: "Bảo mẫu đang trên đường, cô ấy dẫn Duệ Duệ lập tức đến bệnh viện! Cậu đừng vội, lập tức có thể nhìn thấy con trai bảo bối của cậu rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.