Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 270: Sao lại không khiến người ta thương yêu




Edit + Beta: Vịt
"Dì Lâm, dì đừng giận," Giọng Lý Kha vẫn mang theo chút hơi thở thiếu niên, "Anh Hạo cũng không phải thực lòng muốn ngỗ ngược với dì, chỉ là anh Hạo cũng có suy nghĩ của mình, dì Lâm dì xem......"
Mẹ Tưởng Hạo thở dài, cúi đầu, mái tóc uốn lọn to lộng lẫy tốn kha khá tiền để làm kia, cũng rũ xuống giống như cải thảo.
"Chú Tưởng, thật ra anh Hạo vẫn rất kính trọng chú, cũng rất coi trọng ý kiến của chú, chỉ là...... Người trẻ tuổi chúng cháu cũng có suy nghĩ và thế giới của mình. Cháu biết, chú và dì Lâm tất nhiên thật lòng mong anh Hạo tốt, tức giận cũng là bởi vì sợ anh Hạo sau này chịu khổ, nhưng mà, ai lúc trẻ mà không huyết khí phương cương, va phải tường Nam chứ? Chú Tưởng, chú bây giờ thành công như vậy, hồi trẻ nhất định định cũng xông xáo khắp nơi nhỉ?"
Ba Tưởng Hạo vừa bị Lý Kha nói như vậy, những thứ chôn sâu trong ký ức bị câu ra.
Hồi đó, ông bị ông nội Tưởng Hạo đày đến nơi xa xôi rèn luyện bản thân, lại gặp phải thay đổi của chính sách quốc gia, cả người rất bị động. Ông nội Tưởng Hạo là sĩ quan, vì vậy tính cách rất cứng, không đạt mục đích không quay đầu lại, ông ở nơi xa, không có cha thương không có mẹ yêu, từng cho lợn ăn chăn trâu, cái gì cũng trải qua, sau đó mới về thành phố này, từ từ bắt đầu tiếp quản trọng trách gia tộc, đi tới hôm nay......
Nghĩ đến đây, hốc mắt ba Tưởng Hạo bỗng hơi ẩm ướt: "Nhớ năm đó, ông nội Tưởng Hạo để chú đến cái nơi chó cũng ghét kia, chú ở đó."
Lý Kha ngồi bên cạnh, giống như rất nghiêm túc lắng nghe, trong miệng còn không ngừng dạ dạ vâng vâng.
"Sau đó, chú gặp mẹ nó, nhưng ông nội Tưởng Hạo không đồng ý, không đồng ý thì làm sao đây? Chú nghĩ cách, chú liền......"
Mí mắt Lý Kha hơi đánh nhau, nhưng trong miệng vẫn à à à, hóa ra là vậy, chú Tưởng thật là truyền kỳ mà đáp lại.
Tưởng Hạo nhìn Lý Kha dỗ nam nữ trung niên cực đỉnh, khóe miệng mất tự nhiên co rút.
Lý Kha quả nhiên vẫn là Lý Kha kia.
Mặc dù sợ hãi như thỏ, nhưng mà, mưu ma chước quỷ thì rất nhiều. Thủ đoạn này, anh nhớ không nhầm, Lý Kha từ cấp 3 đã bắt đầu dùng.
Hồi cấp 3 Lý Kha kém nhất chính là Vật lý, nhưng mỗi lần có tiết Vật lý, Lý Kha luôn ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng vào mắt bà dạy Vật lý, thỉnh thoảng còn phát ra vâng vâng vâng, à à à, hóa ra là vậy để hưởng ứng, khiến bà trước giờ vẫn tưởng Lý Kha là cán bộ học tập, trước mặt mọi người khen ngợi rất nhiều lần.
Đến lần đầu tiên thi tháng, giáo viên Vật Lý cầm tờ đáp án 7 điểm của Lý Kha, bà không thể tin vào hai mắt mình, rì rầm với giáo viên Vật lý khác: Sao lại vậy chứ? Tiểu Kha là học sinh giỏi mà, sao lại thi được 7 điểm chứ? Cái này...... con chó giẫm hai chân lên tờ đáp án, máy chấm bài cũng ra điểm cao hơn vậy......
Bây giờ, Lý Kha lại lặp lại chiêu cũ.
Dỗ dành ba và mẹ Tưởng Hạo, lúc thì được khen ngợi mà vui vẻ, lúc thì bị hắn kéo sa vào ký tức mà quên mất hiện tại, kéo tới kéo lui, bầu không khí giương cung bạt kiếm này, đã dịu đi rất nhiều......
Ba Tưởng Hạo hoàn toàn đắm chìm vào kể ký ức của mình, còn kéo mẹ Tưởng Hạo cùng nhau nhớ lại, một đôi vợ chồng trung niên đang nhớ lại đau xót và hạnh phúc nhỏ năm đó, trong mắt nhất thời tràn đầy nước mắt, suýt nữa quên mất con bọn họ nửa tiếng trước vừa come out.
Đến khi bọn họ nhớ lại xong, quay đầu nhìn Tưởng Hạo vẫn còn quỳ trên mặt đất, rốt cục thở dài.
"Mẹ cũng không muốn làm khó con, mẹ biết tính con thật ra rất ngang, chỉ muốn bản thân tự do tự tại," Mẹ Tưởng Hạo nói, "Nhưng mà, con thoát khỏi bảo vệ của mẹ và ba con, con thoát khỏi Tưởng gia, con cảm thấy có thể nắm chắc được mấy phần lăn lộn lộ mặt?"
Tưởng Hạo trong nháy mắt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt giống như bùng cháy ngọn lửa: "Không thử, sao biết chứ?"
"Thử thử, ha, đầu anh làm bằng sắt à?" Ba Tưởng Hạo giận dữ mắng mỏ một tiếng, sau đó tức tối đứng dậy, đi vòng vòng tại chỗ, chỉ ngón tay vào Tưởng Hạo nói, "Được, anh đã có gan này, ba cho anh cơ hội. Từ hôm nay trở đi, ba không cho anh một đồng tiền trợ giúp nữa, toàn bộ dựa vào bản thân làm việc. Anh phải làm được, làm đến nổi danh, cái gì cũng dễ nói."
Khóe môi Tưởng Hạo hơi câu lên: "Như vậy...... chuyện con và Lý Kha ở bên nhau, hai người cũng không can thiệp?"
Ba Tưởng Hạo từ trong lồng ngực phun ra khí đục, phóng ra chút cảm xúc nặng nề, sau đó sắc mặt thâm trầm, nói: "Chỉ cần anh được việc, ba cũng không phải người bảo thủ phong kiến, hôn sự của anh ba từ đây không nhúng tay."
Nụ cười Tưởng Hạo trong nháy mắt rực rỡ: "Cám ơn ba."
"Cám cái rắm, ba đóng băng thẻ, xe nhà của anh, anh bây giờ là tên nghèo không xu dính túi, ba xem anh làm ra thành tích thế nào!"
"Con cám ơn ba đã cho con cơ hội này, ba yên tâm, con khẳng định để ba thấy được quyết tâm của con."
"Nói mạnh miệng thì cần phải có nền tảng thực lực," Ba Tưởng Hạo hừ lạnh một tiếng, "Tự anh suy nghĩ kỹ đi, đừng để ba không nhìn nổi anh."
Dứt lời, ông xoay người, lưng hơi cúi, đi về phía thư phòng.
Tưởng Hạo nhìn bóng lưng ba mình, nắm chặt bàn tay.
Lý Kha vẫn ngồi trên sofa, lúc này, hắn bỗng nhiên che bụng mình, nhưng tiếng ùng ục ùng ục vẫn truyền ra.
Mẹ Tưởng Hạo bên cạnh rất nhạy cảm với âm thanh đói bụng, bà nói: "Có phải đói không?"
"Tới vội quá, vẫn chưa kịp ăn......" Thính tai Lý Kha đỏ lên.
Mẹ Tưởng Hạo lắc lắc đầu: "Không ăn cơm sao được chứ? Đói bụng khó chịu lắm đó, chỗ dì vẫn còn mì xào, dì đi lấy cho cháu......"
"Cám ơn dì ạ!" Mắt Lý Kha cười đến híp lại, "Có thể được ăn mì xào dì làm tốt quá ạ!"
"Thằng nhóc cháu, cái miệng nhỏ này quá là ngọt." Mẹ Tưởng Hạo được Lý Kha dỗ đến nở gan nở ruột, bước đi mang theo gió, cứ cảm thấy bên người mình có đám mây bay lượn, giống như Bồ Tát bay vào phòng bếp.
Lý Kha đưa mắt nhìn mẹ Tưởng Hạo vào phòng bếp, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo chậm rãi đứng dậy, quỳ đã lâu, đầu gối vẫn hơi đau.
"Cứ nói tao hèn nhát, thời khắc mấu chốt, còn không phải tao ra tay." Cái đuôi nhỏ của Lý Kha cũng muốn vểnh lên.
Tưởng Hạo nhìn Lý Kha, nhìn rất lâu, nhìn đến Lý Kha cũng hãi, rốt cục đưa tay xoa mạnh đầu Lý Kha, xoa tóc hắn loạn lung tung: "...... Mày thật là quỷ quái."
Lý Kha đầy miệng oán trách sửa lại tóc mình: "Đừng động vào đầu tao! Không được xoa loạn!"
Tưởng Hạo buông tay xuống.
Lý Kha vừa túm tóc mình, vừa nâng khóe mắt, hỏi: "Cái đó, mày nói muốn làm ra sự nghiệp, mày có ý tưởng gì sao?" "Thật ra, trước khi ba tao nói, tao đã có rồi," Tưởng Hạo gật gật đầu, vẻ mặt cũng nghiêm túc, "Hồi tao ở nước ngoài xem rất nhiều tài liệu có liên quan, cũng theo thầy ở học viện thương mại học tập. Khoảng thời gian ở trong nước, tao điều tra qua đơn giản, hiện tại chỗ chúng ta, ngành ăn uống mặc dù gần đến bão hòa, nhưng phần lớn là vớt tiền nhanh, thành phố này vẫn thiếu công ty ăn uống tiếng lành đồn xa, mang tính dấu hiệu. Cho nên, trong trào lưu này, nếu chúng ta có thể dựng một tấm biển, bảo đảm uy tín và tiếng tăm của nó, vậy thì nhiệt độ và lưu lượng sẽ không đứt, kết hợp với một vài phương pháp tiêu thụ lớn cùng ra tay, mở rộng mặt tuyên truyền và mặt tiêu thụ, rất có cơ hội."
Lý Kha chớp chớp mắt: "Nghe không hiểu."
Tưởng Hạo nhẹ nhàng cười cười: "Mày chỉ cần biết, tao hiện giờ định tìm một tấm biển có chút danh tiếng, sau đó muốn làm lớn nó, là được rồi." Lý Kha nhíu mày: "Nhưng mày bây giờ có gì chứ?"
"Có nhân mạch, có lý thuyết, có quyết tâm," Tưởng Hạo kiên quyết nói, "Chỉ là thiếu tiền thôi, cái này tao sẽ nghĩ cách."
"Thiếu tiền?" Lý Kha nhíu mày.
Hắn bỗng nhiên trầm mặc.
Hồi lâu, hắn mới dè dặt móc từng trong túi quần mình ra một cái ví tiền, khẽ cắn răng, rút bên trong ra một tấm thẻ ngân hàng.
"Đây là tất cả tiền tiết kiệm tao làm mấy năm......" Lý Kha nhìn tấm thẻ ngân hàng này, trong đôi mắt toàn là không nỡ, "Lúc mày dùng tiền phải cẩn thận chút nhé...... tao ngay cả tiền quan tài cũng......"
Tưởng Hạo nhìn bộ dạng Lý Kha vừa hèn nhát nhưng lại vừa cực kỳ tốt với người khác, không biết làm sao, trong lòng bỗng sinh ra dục vọng mãnh liệt cướp lấy và bảo vệ hắn.
Lý Kha như vậy...... sao không khiến người ta thương yêu cho được?
"Tiền này không cần," Tưởng Hạo từ từ đẩy trả thẻ ngân hàng, "Mày yên tâm, tao có cách."
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
"Daddy......" Cố Gia Duệ lắc lư giẫm lên thảm đắt tiền, đi tới bên cạnh Cố Phong phía sau bàn làm việc đang xử lý công vụ.
Cố Phong cúi đầu, chỉ thấy con mình mặc quần áo hổ con, mắt to ngập nước, cực kỳ khiến người ta cưng.
Hắn gật gật đầu với Cố Gia Duệ, khen ngoan, sau đó cầm một quả bóng trên bàn lên ném về phía xa: "Con trai, nhặt về."
Cố Gia Duệ hưng phấn chạy qua.
Cố Phong lắc lắc đầu, tiếp tục cúi đầu xem kế hoạch trên bàn.
Hắn vừa xem không được mấy dòng, Cố Gia Duệ đã nhặt quả bóng về, đặt trên đùi Cố Phong: "Daddy, bóng."
Cố Phong thờ ơ gật đầu: "Ừ, daddy thấy rồi." Dứt lời, hắn duỗi tay vơ lấy quả bóng lại ném ra ngoài: "Nhặt thêm lần nữa đi."
Cố Gia Duệ lúc này, đứng bất động tại chỗ.
Cố Phong chờ rất lâu không nghe thấy phản ứng, lúc này mới rời ánh mắt từ kế hoạch trên bàn, nhìn Cố Gia Duệ đầy mặt mất hứng: "Con trai, sao thế?"
"Ba, nhớ, ba, nhớ, ba!" Cố Gia Duệ nói.
Cố Phong biết, đây là Cố Gia Duệ đang nhớ Dư Bảo Nguyên.
"Chờ thêm chút, được không?" Cố Phong dùng hết sự kiên nhẫn của mình, sờ đầu nhỏ của Cố Gia Duệ, "Ba bảo hôm nay sẽ đưa cơm cho daddy, ba ấy hẳn sắp đến rồi nhỉ?"
Vừa dứt lời, phòng Tổng tài liền vang lên tiếng cửa bị đẩy ra.
Dư Bảo Nguyên xách theo hộp cơm đi đến.
Cố Gia Duệ nhìn thấy ba mình, nhất thời nhảy nhót, lảo đảo giống tiểu mãnh hổ cọ lên người Dư Bảo Nguyên: "Ba, ba!" Dư Bảo Nguyên đặt cơm hộp trên bàn Cố Phong, sau đó ôm lấy Cố Gia Duệ: "Duệ Duệ, nhớ ba sao?"
Cố Gia Duệ gật gật đầu: "Nhớ."
"Sao thế, daddy không chơi với con sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Gia Duệ nặng trĩu: "Daddy bảo con nhặt bóng, con giống như cún con vậy."
Cố Gia Duệ mới một tuổi, cho nên nói chuyện khó tránh khỏi không lưu loát, nhưng Dư Bảo Nguyên vẫn nghe hiểu ý của nó.
Xem ra, là Cố Phong trông con lười biếng rồi!
Dư Bảo Nguyên giương mắt nhìn mấy quả bóng cho chó đặt trong phòng Tổng tài, trong lòng liền phát cáu: "Cố Phong! Anh xem anh trông con thế nào! Trông con, không phải dắt chó đi dạo!"
Cố Phong sợ đến buông đũa xuống, vội vàng kéo Dư Bảo Nguyên qua, để cậu ngồi trên đùi mình, vừa thuận khí cho cậu vừa cầu xin tha thứ: "Không đúng không đúng, vợ à, anh cũng đang chơi với Duệ Duệ. Chỉ là em xem, công việc cả ngày của anh rất nhiều, rất nhiều việc anh phải đích thân xử lý, cho nên......"
Dư Bảo Nguyên nhìn chằm chằm Cố Phong, một lúc lâu, cũng thở dài.
Cậu từng làm trợ lý của Cố Phong, đương nhiên biết, Cố Phong quản lý một tập đoàn lớn như vậy, mệt mỏi cỡ nào, công việc phức tạp cỡ nào.
Thật sự không thể trách hắn.
Cố Phong nhìn gò má Dư Bảo Nguyên, sau đó dè dặt nói: "Vợ à, em chê chúng ta ở bên Duệ Duệ không đủ sao?"
"Con vẫn bé, đang cần phụ huynh làm bạn, hướng dẫn và khích lệ nó. Em cũng rất muốn ở bên nó nhiều hơn......"
Hầu kết Cố Phong chuyển động: "Vợ à, nếu không...... em dọn qua đây, hai chúng ta cùng làm việc ở đây, vậy thì có thể cùng chăm sóc Duệ Duệ, không sợ Duệ Duệ cô đơn không ai bên cạnh."
Dư Bảo Nguyên ngây ra: "Nhưng mà...... quán của em......"
Cố Phong trầm mặc chốc lát, mở miệng nói: "Hôm nay Tưởng Hạo đến tìm anh, em biết không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.