Edit + Beta: Vịt
"Khốn khiếp," Dư Bảo Nguyên mắng nhỏ một tiếng, "Anh cố ý dẫn em đến đây, phải không?"
Cố Phong cúi đầu, tùy ý trằn trọc cọ sát trên môi Dư Bảo Nguyên một hồi, hết sức sắc khí, "Em khiến anh nghẹn rất khó chịu."
Dư Bảo Nguyên giơ đầu gối lên, đỉnh vào hạ thân Cố Phong một cái: "Tránh ra."
"Không được," Cố Phong ngược lại giam cầm người ta càng chặt, "Em đừng động đậy."
Vừa nói, Cố Phong cúi đầu, ở trên cổ Dư Bảo Nguyên hôn mạnh một cái: "Ngoan, cởi quần áo."
Hoang sơn dã lĩnh, hoàn toàn không có người ở.
Ráng chiều rực rỡ nhu hòa cực kỳ, ở một nơi như này sảng khoái đầm đìa một trận......
Thôi vậy, kệ hắn đi.
Đúng là để tên đàn ông này nín hỏng rồi, Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ nghĩ.
Cậu duỗi tay, ở trong ánh mắt lửa nóng của Cố Phong, trong tiếng thở dốc dần nặng nề của Cố Phong, cở từng nút áo của mình.
Lúc Cố Phong định ở nơi hoang vu, ở trên chiếc xe sang chiến đấu kịch liệt một trận với vợ nhà mình, điện thoại của hắn bỗng kêu lên.
Cố Phong không thèm nhìn, trực tiếp cúp.
Ai ngờ cú điện thoại này sau khi bị cúp 3 giây, lại gọi đến.
Lúc này, lực chú ý của Dư Bảo Nguyên cũng bị hấp dẫn qua, cau mày: "Anh xem xem là điện thoại của ai."
Cố Phong khó chịu chậc một cái, nhận điện thoại, giọng điệu không tốt lắm: "Ai?"
"Thiếu gia, là tôi." Âm thanh hơi già nua của chú Hà vang lên đầu bên kia.
"Chú Hà ạ," Ngữ khí Cố Phong hơi mềm chút, "Chuyện gì vậy?"
"Thiếu gia, tiểu thiếu gia bị sốt." Ngữ khí chú Hà hơi lo lắng.
Cố Phong vừa nghe, trong lòng căng thẳng: "Oắt con bị sốt?"
Hắn vừa nói như vậy, Dư Bảo Nguyên đương nhiên cũng nghe rõ, lập tức cài nút áo mình lại, đè Cố Phong trở lại ghế lái: "Duệ Duệ bị sốt phải không?"
Cố Phong cúp điện thoại: "38 độ 6, đã gọi bác sĩ đến."
"Về nhà." Dư Bảo Nguyên trực tiếp hạ mệnh lệnh.
Cố Phong vì hôm nay dã chiến với Dư Bảo Nguyên, địa điểm cũng đã chọn xong, thời gian cũng coi như ổn. Ngay cả bao và dầu bôi trơn hắn cũng chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng tình huống hiện tại, hắn cho dù không cam lòng hơn nữa, cũng chỉ có thể khẩn trương về nhà với Dư Bảo Nguyên.
Đến khi xe về Cố trạch, Dư Bảo Nguyên đẩy cửa xe ra liền chạy chậm ra ngoài, lên trên tầng, đẩy cửa phòng Cố Gia Duệ ra.
"Duệ Duệ."
Ánh đèn trong phòng rất nhẹ nhàng, Cố Gia Duệ nằm trên giường, mặt hơi đỏ.
"Ba ơi." Cố Gia Duệ duỗi tay về phía Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên vội vàng đến bên giường nó ngồi xuống, ôm lấy thân thể nho nhỏ của nó, dùng tay mình cảm thụ nhiệt độ trán nó: "Khó chịu sao?"
"Vâng," Cố Gia Duệ gật gật đầu, "Có chút muốn ngủ."
"Ngoan, ba đi pha đồ uống cho con, con uống xong hẵng ngủ, phải khỏe nhanh, được không?"
Cố Gia Duệ gật gật đầu, ngáp một cái.
Dư Bảo Nguyên đi ra phòng ngủ, chú Hà đã ở trong phòng khách cầm cốc, dựa theo phân phó lúc nãy của bác sĩ gia đình bắt đầu pha thuốc.
Dư Bảo Nguyên đi tới, từ trong tay chú Hà cầm chén qua: "Chú Hà, cháu làm cho."
"Dư thiếu về rồi à," Trong đôi mắt chú Hà mang theo ý cười khe khẽ, "Vất vả cả đường rồi."
Dư Bảo Nguyên cầm chén nhỏ trong tay: "Chú Hà, chú đi ngủ trước đi, chỗ này có cháu và Cố Phong trông."
Chú Hà ngây ra, ngượng ngùng buông đồ trong tay mình xuống, hơi thất vọng nói: "Dư thiếu là cảm thấy chú già rồi?"
Dư Bảo Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu: "Câu này nói từ đâu vậy?"
"Trước đây chú đều trông coi Cố gia đến rất khuya mới đi nghỉ ngơi," Chú Hà thở dài, "Gần đây Dư thiếu giờ này đã giục chú đi ngủ, xem ra, chú thật sự già rồi."
Dư Bảo Nguyên bật cười nói: "Ai mà không già chứ? Cháu biết chú Hà thương Duệ Duệ, nhưng mà cũng không thể vì vậy mà nhịn không ngủ. Cháu vẫn hi vọng chú Hà có thể làm bạn bên cạnh chúng cháu thật lâu thật lâu, chú nói đúng không?"
Chú Hà hơi ngẩn ra, gật gật đầu.
Nói thật, khoảng thời gian này, chú nhìn tóc trắng càng ngày càng nhiều của mình ở trong gương. Một người già cùng tuổi với chú, mấy tháng trước bởi vì tim đột nhiên phát bệnh, trực tiếp qua đời.
Cụ già kia từng là bạn học của ông, chú Hà cùng với người nhà ông ấy, đi tiễn ông đến bãi hỏa táng.
Sau khi từ bãi hỏa táng về, chú Hà vẫn sa vào loại cảm xúc rất thấp.
Trong đầu ông, luôn nghĩ lại lễ tang đó. Ông sợ có một ngày, tất cả liền sẽ bất ngờ không kịp đề phòng rơi vào trên đầu mình.
"Đi ngủ đi," Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai chú Hà, "Cháu mang về thuốc bổ cho chú, sáng mai đưa cho chú."
Chú Hà gật gật đầu, như có điều suy nghĩ về phòng mình, chuẩn bị ngủ.
Cố Phong từ gara đi lên, thấy dáng vẻ Dư Bảo Nguyên có tâm tư, từ sau lưng ôm lấy cậu: "Trong lòng có chuyện?"
"Không có," Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, dán mu bàn tay mình lên thành chén thử nhiệt độ, "Duệ Duệ sốt, nằm bên trong, đi xem nó." Cố Phong gật gật đầu, đi vào phòng Cố Gia Duệ.
(Đứa nào re-up là chó)
"Daddy," Cố Gia Duệ vẫn chưa ngủ, vất vả mở to đôi mắt mơ màng nhìn Cố Phong, "Daddy về rồi."
"Thế nào rồi?" Cố Phong hỏi. Тгu𝙮ệ𝑛 chí𝑛h ở [ tгù𝗆t гu𝙮ệ𝑛.𝓥𝗡 ]
"Chú bác sĩ đã đến khám," Cố Gia Duệ dùng tay sờ sờ trán mình, "Chú ấy nói là bị sốt, phải nghỉ ngơi thật nhiều."
Cố Phong ừ một tiếng.
Dư Bảo Nguyên từ bên ngoài đi đến, nhìn Cố Gia Duệ uống thuốc, sau đó nói: "Duệ Duệ, thay quần áo, ngủ một giấc thật ngon, ngoan."
Cố Gia Duệ giống như một con hổ con ỉu xìu, không có tinh thần gì, chỉ rũ đầu cầm lấy đồ ngủ của mình thay, nằm lên giường, tùy ý Dư Bảo Nguyên kéo chăn đến cổ nó.
"Sáng mai ba lại đo nhiệt độ cho con, ngủ trước đã, buổi tối nếu thấy khó chịu, thì đến tìm ba, nhé?"
Cố Gia Duệ gật gật đầu: "Ba và daddy ngủ ngon."
Dư Bảo Nguyên hôn lên trán nó một cái: "Ngủ ngon."
Dư Bảo Nguyên và Cố Phong tắt đèn phòng Cố Gia Duệ, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho nó, đi đến phòng khách nhỏ.
Cố Phong cầm cốc đồ uống cho Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên nhìn đồ uống trong tay: "Ngày mai Duệ Duệ nếu lui sốt thì tốt, nếu không lui, thì xin nghỉ ở trường cho nó, sau đó bọn mình trông nó một ngày đi, nếu không em không yên tâm."
Cố Phong suy nghĩ một lát, gật gật đầu: "Nghe lời em."
Dư Bảo Nguyên kéo khóa kim loại trên lon đồ uống ra, uống một hớp, mắt nhìn phía trước nhưng lại không có tiêu điểm gì: "Em vừa nói mấy câu với chú Hà."
Cố Phong cũng uống mấy ngụm đồ uống trong tay, cau mày, chờ nửa câu sau của Dư Bảo Nguyên.
"Trong lòng chú Hà có chuyện." Dư Bảo Nguyên nói.
"Chuyện gì?"
"Vừa nãy em bảo chú Hà đi ngủ sớm chút, phản ứng của chú Hà rất kỳ lạ," Dư Bảo Nguyên thở dài, "Chú ấy hình như cảm thấy, mình già rồi, không còn dùng được."
Cố Phong nghe vậy, thở dài: "Con người luôn sẽ già đi, chú Hà có lẽ là tuổi tác lớn, bắt đầu lo nghĩ nhiều."
Dư Bảo Nguyên tạm thời cũng không thể nói gì, cậu nhìn hành lý của mình đặt bên cạnh vẫn chưa thu dọn, đẩy Cố Phong: "Thu dọn hành lý cho em." Cố Phong ghé tới: "Em đã bắt đầu sai bảo anh?"
Dư Bảo Nguyên hơi thả lỏng cười một tiếng, sau đó ghé vào bên tai Cố Phong, "Anh nếu thu dọn đồ của em xong, tối nay hai ta......"
Cố Phong càng nghe càng hưng phấn, Dư Bảo Nguyên vừa dứt lời, hắn lập tức đứng dậy, kéo vali của Dư Bảo Nguyên vào phòng ngủ, bắt đầu sờ mò.
Dư Bảo Nguyên có chút thong thả nằm trên sofa lớn, uống ngụm đồ uống, suy nghĩ chút chuyện.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Hôm sau tỉnh dậy, Dư Bảo Nguyên lập tức vào phòng Cố Gia Duệ.
Cố Gia Duệ vẫn đang ngủ, bình thường giờ này nó đã tỉnh, sinh long hoạt hổ làm ầm ĩ cả nhà, nhưng hôm nay, có lẽ là bởi vì bị ốm, nó vẫn chìm trong giấc mộng.
Dư Bảo Nguyên đưa tay thử trán nó, vẫn hơi sốt.
Cố Gia Duệ từ từ tỉnh lại, nhìn ba mình ngồi bên giường, đưa tay ra: "Ba, chào buổi sáng."
"Duệ Duệ chào buổi sáng," Dư Bảo Nguyên bế người lên, "Nghe lời, để ba đo nhiệt độ cho con trước."
Cố Gia Duệ vâng một tiếng, quản gia dùng nhiệt kế bỏ vào dưới đầu lưỡi.
Năm phút sau, Dư Bảo Nguyên lấy nhiệt kế ra nhìn, nhiệt độ Cố Gia Duệ mặc dù giảm hơn hôm qua, nhưng vẫn sốt.
Cậu cau mày, nói với Cố Gia Duệ: "Duệ Duệ, con vẫn còn sốt, hôm nay ba xin nghỉ cho con, mình không đến trường nữa, con đến công ty ba, được không?"
Cố Gia Duệ gật đầu mạnh: "Vâng!"
Sốt còn có thể không đi học?
Tốt quá tốt quá.
Ánh mắt Cố Gia Duệ bởi vì bị bệnh mà lộ vẻ ảm đạm, một khắc kia Dư Bảo Nguyên nói không phải đến trường, xoạt cái phát sáng, giống như bóng đèn nhỏ.
(Đứa nào re-up là chó)
Người một nhà ăn sáng xong, chú Hà cũng từ vườn hoa đi lên, lo lắng hỏi tình huống Cố Gia Duệ, nghe thấy Dư Bảo Nguyên và Cố Phong định tự mình trông Cố Gia Duệ cả ngày, coi như yên tâm.
Sau bữa sáng, Cố Phong lái xe, Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ ngồi ghế sau, cả nhà đi đến tập đoàn Cố thị.
Dư Bảo Nguyên dẫn Cố Gia Duệ vào phòng Tổng tài rộng rãi sáng sủa của Cố Phong, Cố Phong ngồi sau bàn làm việc mở máy tính.
Phòng tổng tài này, có phòng nghỉ đặc biệt, để lúc Cố Phong làm việc mệt mỏi có thể an tĩnh thoải mái nghỉ ngơi một lát.
"Duệ Duệ," Dư Bảo Nguyên ngồi xổm xuống, "Đến phòng nghỉ của daddy nằm, lát nữa ba lấy thuốc cho con uống, nghỉ ngơi thêm một lát, bệnh sẽ khỏi rất nhanh."
Cố Gia Duệ gật gật đầu, vào phòng nghỉ của Cố Phong, nằm xuống trên giường.
Dư Bảo Nguyên lấy thuốc cho nó, nhìn nó rốt cuộc ngoan ngoãn nuốt xuống, cũng yên tâm ra khỏi phòng nghỉ, nhẹ nhàng đóng cửa giúp nó.
Cố Phong đã bắt đầu xử lý công việc, thấy Dư Bảo Nguyên đi ra ngoài, vẫy vẫy tay với cậu.
Dư Bảo Nguyên đi tới, Cố Phong kéo qua, kéo Dư Bảo Nguyên ngồi xuống đùi mình: "Con ngủ chưa?"
"Thấy nó mê man, chắc hẳn bị sốt không thoải mái," Dư Bảo Nguyên thở dài, "Uống thuốc kia dễ mệt, Duệ Duệ hẳn sẽ ngủ được."
Cố Phong gật gật đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng Tổng tài bị gõ nhẹ một tiếng.
Một giọng nam vang lên bên ngoài: "Cố tổng, anh có bên trong không? Tôi là Tiểu Chu."