Edit: Hestia
Beta: Vịt
Sau khi Hùng Vũ Đan tỉnh dậy, Trác Đông tìm một nhà hàng lẩu để đưa hắn ra ngoài ăn.
Đây là nhà hàng lẩu Tứ Xuyên chính gốc, đáy nồi nổi lên lớp ớt và dầu ớt đỏ chói, kích thích vị giác.
Hùng Vũ Đan ăn nhiệt huyết sôi trào, mặt mày đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, cả người thoải mái như tắm rửa sạch sẽ.
Ăn lẩu xong, hai người yên lặng đi dạo trên phố một lúc, Hùng Vũ Đan ghé vào một cửa hàng tạp hóa nhỏ mua một chiếc khẩu trang màu đen.
Bởi vì hắn phát hiện trên đường có người chỉ trỏ hắn.
Quả nhiên là do nhan sắc của mình quá nổi bật, mới khiến bọn chim trĩ (*) ven đường phải ghen tị đến như vậy, Hùng Vũ Đan tự an ủi bản thân.
(*Gái đứng đường)
Bọn họ cứ như vậy ở lại khách sạn vài ngày, thỉnh thoảng Trác Đông đi ra ngoài mấy lần, Hùng Vũ Đan cũng không hỏi nhiều.
Đến khi Hùng Vũ Đan lấy hết can đảm mở Weibo lên, hắn thực sự nhìn thấy tên của Trác Đông nằm chễm chệ trên hotsearch.
Hắn khiếp sợ bấm vào, thứ đầu tiên xuất hiện, là đoạn video phỏng vấn Trác Đông.
Hắn đứng lên giường của khách sạn: "Trác Đông, Trác Đông!"
"Có chuyện gì vậy?" Trạch Đông đang tắm trong phòng tắm, tiếng nước rào rào, giọng nói mơ hồ không nghe rõ.
"Mẹ nó anh chết đi cho em!"
Hùng Vũ Đan trợn tròn mắt hét lên.
Tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, sau đó là tiếng sột soạt, hẳn là Trác Đông chuẩn bị thu dọn đồ đạc, mặc quần áo vào.
Hùng Vũ Đan không đợi Trác Đông đi ra, tay không nhịn được bấm vào video.
Trong video, Trác Đông ngồi trên sofa, trước mặt là chiếc micro phỏng vấn màu đen.
Anh nhìn vào máy quay, bên cạnh là một phóng viên nam có chút mất tự nhiên, nói: "Chào các bạn đến với Entertainment Weekly, tôi thay mặt cho chủ kênh livestream chị Thiên Hương, giải thích về vấn đề đang sôi nổi những ngày qua, cả chi tiết cụ thể và bằng chứng xác thực, sẽ được công bố sau cuộc phỏng vấn."
Hùng Vũ Đan nghe Trác Đông nói, hơi thở dần trở nên hỗn loạn.
Trác Đông trong phòng tắm cuối cùng cũng tắm xong, mặc áo choàng tắm vào rồi vội vàng bước ra, ngồi xuống bên cạnh Hùng Vũ Đan, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Hùng Vũ Đan đưa điện thoại cho Trác Đông, mặt vô cảm.
Trác Đông nhìn khuôn mặt mình trên màn hình, lúng túng gãi đầu.
"Anh có bị điên không?" Hùng Vũ Đan trừng mắt nhìn Trác Đông, "Tại sao phải đi nhận phỏng vấn? Não của anh bị hỏng rồi phải không!
"Em đừng trách anh," Trác Đông thở dài, nằm vật trên giường, "Anh chủ động liên hệ với bên kia."
"Tại sao phải làm thế?" Hùng Vũ Đan nghiến răng hỏi.
Trác Đông nắm lấy tay Hùng Vũ Đan, ủ trong lòng bàn tay mình xoa xoa: "Anh không muốn thấy người khác mắng em như vậy."
Nói xong, anh ngừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ, sau đó nói tiếp: "Anh biết em không phải là người như vậy, en bị mắng chửi thê thảm như vậy, anh thấy đau lòng. Khững kẻ dùng thủ đoạn xảo quyệt sau lưng em, anh hận không thể xuyên qua màn hình đập chết hết mặt chó của tụi nó."
"Hừ," Hùng Vũ Đan khịt mũi, "Không cần đợi tới anh, trong đầu em đã nghĩ ra 108 kiểu chết cho mấy loại rẻ rách đó rồi."
"Vậy nên...... anh mới đi trả lời phỏng vấn mà không nói với em," Trạch Đông nói, "Đầu tiên anh muốn thông qua cách này để phá vỡ sự khống chế dư luận của bọn họ và để cho dân mạng có nghi vấn về chuyện của em, thứ hai là hướng công kích dư luận về phía anh. Anh không phải là blogger hay streamer sợ lộ mặt, có bị mắng chửi vài câu cũng không sao."
Hùng Vũ Đan oán hận chọc vào trán Trác Đông: "Anh đúng là cái đồ không biết suy nghĩ kỹ càng, có biết dư luận nguy hiểm thế nào không, có biết chỉ cần nói sai mấy chữ là sẽ còn dẫn tới rất nhiều chỉ trích không?"
Trác Đông sờ sờ trán: "Anh biết, nhưng nếu như có thể giúp em thoát khỏi mắng chửi oan uổng, anh nghĩ như vậy cũng đáng."
Hai người im lặng hồi lâu.
Hùng Vũ Đan quay người sang chỗ khác, không muốn Trác Đông nhìn thấy đôi mắt đang phiếm hồng của mình.
Nhiều năm như vậy, chưa từng có ai, xem sự an toàn của hắn, sự vui vẻ của hắn là thứ quan trọng cần phải để tâm.
Chưa từng có một người, có thể chăm sóc mình, lặng lẽ bên cạnh bảo vệ mình như vậy, cho dù biết sẽ bị chỉ trích, cũng không hề để tâm, quả quyết mà làm.
Duy chỉ có Trác Đông.
Trác Đông khá ngốc nghếch, xuất thân là một kỹ sư, trước kia chỉ biết đắm chìm vào trong công việc và sự nghiệp, EQ cũng không cao. Bởi vậy, trong cuộc phỏng vấn này của Entertainment Weekly, lời thoại của phóng viên có rất nhiều bẫy cũng không nhận ra.
Nhưng mà, thái độ của anh cực kỳ chân thành, quyết liệt muốn làm sáng tỏ, cho dù cách một màn hình cũng cảm nhận được.
"Không sao chứ," Trác Đông đứng dậy, đến gần Hùng Vũ Đan, vỗ nhẹ vào lưng hắn, "Em muốn ăn gì không? Anh mua cho em."
Hùng Vũ Đan lắc đầu, đột nhiên vùi mình vào vòng tay mạnh mẽ của Trác Đông.
Thực sự khiến người ta yên tâm.
Trác Đông vuốt lưng Hùng Vũ Đan: "Không buồn, không buồn, mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua thôi, anh hứa."
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hùng Vũ Đan vang lên.
Hắn thu lại cảm xúc, nhìn điện thoại, người gọi cho Dư Bảo Nguyên.
Một tia vui mừng xẹt qua mắt, hắn cầm điện thoại lên: "Bảo Nguyên."
"Vũ Đan," Nghe giọng Dư Bảo Nguyên trấn định, làm lòng người ta cũng an tâm "Tôi đã liên hệ với mười phương tiện truyền thông và tài khoản tiếp thị cấp dưới của họ, kênh đã mở được rồi, bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể giúp cậu đăng bài giải thích, cậu viết xong thông báo chưa? "
Hùng Vũ Đan mạnh mẽ gật đầu: "Sắp xong rồi, tôi gửi cho cậu trước."
"Được," Dư Bảo Nguyên nói, "Cậu gửi tất cả bằng chứng cậu thu thập được qua đây. Tôi dùng đội Luật sư của Tập đoàn Cố gia, giúp cậu truy tố."
Hùng Vũ Đan nghe xong, cả người đều phấn khích, nói năng lộn xộn một hồi, cuối cùng mới thốt ra một câu hoàn chỉnh: "Cảm ơn."
"Chúng ta là bạn bè tốt, cậu không cần khách sáo như vậy," Dư Bảo Nguyên cười, "Mau gửi qua đi, có cần sửa đổi hay bổ sung gì, thì liên lạc WeChat."
Hai người hàn thuyên thêm vài câu, rồi cúp máy.
"Bọn họ cũng bắt đầu làm?" Trác Đông hỏi.
Hùng Vũ Đan không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trạch Đông, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng nhìn điện thoại, cười lạnh nói: "Bé thỏ con makeup, ha, dùng mấy thủ đoạn này đối phó tôi, tôi sẽ cho cô biết thế nào là tiểu quan tài makeup!"
Nhóm gay dâm đãng của bọn họ là một đoàn thể vô cùng đoàn kết
Giúp đỡ lẫn nhau, không gì phá vỡ!!
Ha ha~~