Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 89: Ai làm thì người đó chịu trách nhiệm




Edit + Beta: Vịt
Thời tiết tuyết rơi phá lệ thanh thản, Dư Bảo Nguyên tự nhiên dậy rất muộn.
Cũng sắp năm mới rồi, người cũng càng ngày càng ít. Cậu nghĩ, kinh doanh thêm mấy ngày, liền cho nhân viên cửa hàng nghỉ, Siêu Cấp Nguyên Bảo cũng trước đóng cửa, đợi đến sang năm lại mở.
Vì vậy, mấy hôm nay chỉ phải kiểm kê, kiểm tra hàng tồn kho, lượng công việc cũng không nhẹ nhàng.
Cậu vất vả từ trên giường bò dậy, đánh răng rửa mặt xong, làm chút điểm tâm cho mình. Vừa làm, điện thoại đột nhiên vang lên. Cậu cầm lên vừa nhìn, là một dãy số lạ: "Alo, ai đó?"
"Là tôi, Tưởng nhị."
Tưởng Hạo khoảng thời gian này mỗi ngày đến Siêu Cấp Nguyên Bảo mua sữa chua và bữa sáng, cũng có 3 phần quen thuộc với Dư Bảo Nguyên. Vì vậy Dư Bảo Nguyên cũng không tiện tiếp tục khách khí mà gọi anh là Tưởng nhị thiếu nữa, mà là trực tiếp lược đi một chữ cuối cùng, gọi anh là Tưởng nhị. Thường xuyên qua lại, bản thân Tưởng nhị cũng tiếp nhận cái xưng hô này.
"Hóa ra là anh, tôi không lưu số anh, còn tưởng là điện thoại quấy rối nữa chứ," Dư Bảo Nguyên kẹp di động ở đầu vai, "Sáng sớm vậy gọi điện thoại đến có việc gì sao?"
"Sáng sớm?" Tưởng nhị ở bên kia phát ra tiếng cười trầm thấp, "Bảo Nguyên, giờ cũng đến giờ đi làm rồi."
Dư Bảo Nguyên hất đầu nhìn đồng hồ treo tường, đúng thật.
"Tôi đã ở quán cậu rồi đấy," Tưởng nhị cười nói, "Nhưng cậu chưa tới, tôi muốn uống cafe."
"Uống cafe để mấy đứa Hà Tuệ pha cho anh là được rồi, hạt cafe ở......"
"Tôi muốn uống của cậu pha......"
Dư Bảo Nguyên sửng sốt, cán đảo trứng gà trong tay ngừng lại, "Cái gì?"
"Không nên hiểu lầm," Âm thanh Tưởng nhị cách đường điện thoại lộ vẻ càng thêm từ tính dễ nghe, "Tôi cảm thấy cafe cậu pha độ đậm đà rất hợp khẩu vị của tôi, người khác pha, đều thiếu chút thú vị.
"Khen tôi như vậy," Dư Bảo Nguyên vừa nói chuyện vừa đổ trứng gà vào đĩa, "Anh nếu không vội trước ngồi ở quán một lát, tôi rất nhanh là qua."
Tưởng nhị ở đầu kia giống như gật gật đầu: "Ừ, chờ cậu."
Dư Bảo Nguyên thu điện thoại, lại từ trong nồi áp suất rót một bát cháo ngân nhĩ. Ngụm cháo đầu tiên còn chưa đến miệng, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng giống như thử thăm dò.
Dư Bảo Nguyên nhíu mày: "Ai vậy?"
"Là tôi." Âm thanh Cố Phong.
Dư Bảo Nguyên trợn mắt trắng, uống ngụm cháo, đi tới trước cửa mở cửa ra, "Anh có việc gì? Tôi nói anh lúc nào trở nên nhiều chuyện vậy hả?"
Cố Phong trải qua tôi luyện một quãng thời gian, đã hoàn toàn có thể đối phó mấy công kích ngôn ngữ này của Dư Bảo Nguyên. Hắn tự thắt cà vạt cho mình, một bên nói: "Chiều nay em để ra thời gian trống, tôi dẫn em đi mua ít đồ."
"Cái gì?"
Cố Phong ngẩng đầu, "Đồ con cần, phải sớm chuẩn bị."
"Anh làm gì cần đi mua với tôi?" Dư Bảo Nguyên lườm hắn một cái, hừ nói, "Một mình tôi là được."
Cố Phong nhìn Dư Bảo Nguyên nói: "Em mở quán thuê nhà còn thuê 4 nhân viên, trong tay em còn bao nhiêu tiền dư? Quán em vẫn chưa hồi vốn, em nói em cho con thứ tốt nhất, em hiện giờ mua được?"
"Tôi......" Mặt Dư Bảo Nguyên xoạt cái đỏ lên, "Đợi đến lúc thanh toán bù vốn, tiền tôi kiếm được đủ mua! Anh đây là xem thường ai hả! Có tiền giỏi lắm hả? Có thể muốn làm gì thì làm?"
"Ừ, muốn làm gì thì làm," Cố Phong gật gật đầu, "Tôi cũng là cha của con, tôi có trách nhiệm cũng có quyền bỏ tiền mua đồ cho nó."
Dư Bảo Nguyên nhạy cảm chớp chớp mắt, "Anh đồng ý ký thỏa thuận?"
"Đồng ý," Cố Phong lẳng lặng nói, "Bất quá điều khoản cụ thể còn phải thương lượng. Em nếu chiều nay đi với tôi, chiều nay chúng ta có thể bắt đầu thương lượng."
"Được." Dư Bảo Nguyên gật đầu.
Vụ thỏa thuận càng nhanh quyết định càng tốt. Càng sớm quyết định trách nhiệm nuôi dưỡng của hai người, cậu cũng có thể cố gắng tích tiền cho con mình.
"Vậy tôi buổi chiều đến đón em," Cố Phong thở phào một hơi, trong tay cũng rốt cục thắt xong cà vạt. Chỉ là tay hắn vẫn sưng, quấn băng gạc, cà vạt được tay như vậy thắt ra, nhiều nếp nhăn cực kỳ khó coi. Sắc mặt hắn có chút không tốt, lén giương mắt nhìn Dư Bảo Nguyên, "...... Thắt cà vạt giúp tôi?"
"Không giúp."
Cố Phong trầm mặc một lát: "Tay tôi là em làm bị thương."
"Cái *** " Dư Bảo Nguyên nhổ ngụm nước bọt, "Bụng ông đây còn là anh làm to đấy!"
"Cho nên tôi chịu trách nhiệm," Cố Phong không biết sống chết, mặt dày, "Em cũng phải chịu trách nhiệm. Tay tôi không thắt được cà vạt."
Dư Bảo Nguyên quả thực sắp bị Cố Phong chọc cười.
Tên khốn này không học gì tốt, chỉ học được mặt dày.
Thậm chí ngay cả lý do như lừa già kéo phân cũng có thể nói ra khỏi miệng!
Dư Bảo Nguyên đi tới trước người Cố Phong, kéo cà vạt hắn ra, thừa dịp hắn không chú ý, xiết thật chặt cà vạt lại, chẹn cổ Cố Phong, tàn bạo nói: "LẦN SAU, TỰ, THẮT!"
Một cái nút chết hạ xuống, đảm bảo thu thập người ngoan ngoãn.
Cố Phong bị sặc ho khan một tiếng, sắc mặt hơi khó coi, cũng may không cáu. Nhìn cà vạt được thắt xong trước cổ mình, khó giải thích được cảm thấy cực kỳ thuận mắt hài lòng.
"Thắt xong rồi, biến đê." Dư Bảo Nguyên mặt lạnh nói xong, rầm tiếng đóng cửa lại.
Cố Phong đứng ngoài cửa hít sâu một hơi.
Hắn đã nói chăm sóc Dư Bảo Nguyên, thì nhất định sẽ ở chỗ này lâu. Cho dù chịu cản trở, hắn cũng không muốn dọn về biệt thự lớn của mình. Hắn cũng không quá rõ mình rốt cục đang chờ cái gì, nhưng hắn luôn có một loại cảm thụ ẩn hiện, đó chính là không cách nào tiếp nhận cả đời không qua lại với người trong phòng.
Hắn không quá rõ trạng thái mình lúc này, hắn nghĩ, cần thiết tìm người chuyên nghiệp hỏi chút.
Chỉnh lý xong tâm tình, Cố Phong sâu sắc nhìn cửa phòng Dư Bảo Nguyên, xoay người xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.