Ta Tại Nhân Gian Tuyết Trắng Đầu

Chương 2:




Một khi đã đợi là đợi đến ngày tổ chức tiệc thượng thọ.
Hạ Văn Tùng thân là một đại lãnh chúa khác chiếm giữ ở Tô Nam, đại thọ sáu mươi tuổi phô trương so với lúc Lục Tây Sâm kết hôn chỉ hơn chứ không kém.
Vì để xứng với cảnh tượng này, tôi đặc biệt mặc áo mới, lại đến Bách Thủy Trai làm một bộ đồ trang sức mới, theo bổn phận mà duy trì thể diện tình nhân của tướng quân.
Đặc biệt là bộ sườn xám lụa vàng đó, lồi lõm hợp lý, tay nghề táo bạo, dưới cổ áo còn mở một cái lỗ nhỏ hình giọt nước, khiến ưu thế của tôi phát huy triệt để.
Ngay cả Lục Tây Sâm nhìn vào cũng khen ngợi: “Quần áo không tệ, thiếu gia đây thích.”
Trang điểm xong, anh lại muốn hôn lấy, bị tôi mạnh mẽ đẩy ra: “Trang điểm lâu lắm đấy, anh không được làm hỏng!” Giọng nói vừa nũng nịu vừa hờn dỗi, vô cùng to gan.
Lục Tây Sâm nhìn đồng hồ một cái, phát hiện thời gian không còn sớm nữa, chỉ đành hung dữ xoa tay tôi: “Được, đợi anh trở về.”
Ánh mắt đó rõ ràng đang nói: Đợi trở về, thiếu gia đây sẽ hôn đến rơi một lớp da của em mới thôi!
Tiệc thượng thọ cử hành ở trong phòng tiệc của nhà họ Hạ, Ở nơi đây tôi lần nữa trải nghiệm được cái gì gọi là “một người làm quan cả họ được nhờ”.
Mỗi lần Lục Tây Sâm đưa tôi đi gặp một người, tôi liền có thể nghe thấy một loạt những lời khen ngợi ba hoa chích chòe, có phải thật sự xuất phát từ trong lòng không thì không ai biết, dù sao lòng hư vinh của tôi có được sự hài lòng cực lớn.
Nếu không phải giữa eo tôi có ngón tay khẽ véo lấy, thì chỉ cần cho thêm một trận gió đến là tôi có thể phiêu lên đến tận trời rồi.
“Uống nhiều rượu như vậy, không trướng bụng?” Chào hỏi được một nửa, Lục Tây Sâm đột nhiên nhỏ giọng hỏi tôi.
Tôi vốn dĩ muốn nói: “Không trướng.” Nhưng nhìn thấy anh khẽ chớp mắt rồi gật đầu, dường như hiểu ra mà theo anh lên lầu hai.
Chỗ ngoặt có một gian tạp hóa, Lục Tây Sâm kéo tôi vào trong, nhẹ nhàng xoa đầu tôi:
"Tiểu yêu tinh, thông minh chút đi."
Tôi còn cho rằng anh muốn kéo tôi làm chuyện trơ trẽn, đang muốn liều mạng kháng cự, Lục Tây Sâm lại nghiêng mình chạy lên lầu ba.
Cơn say trong chốc lát giảm đi hơn phân nửa.
Được thôi, anh đến buổi tiệc thượng thọ này, căn bản là có dụng ý khác.
Chẳng trách không gọi Ngụy Gia Bình, chính thất và tình nhân ai quan trọng hơn, heo còn phân rõ được.
Lục Tây Sâm hiển nhiên thông minh hơn heo.
Trong chớp mắt, tôi đã tưởng tượng ra một vở kịch lớn về thế thân của bạch nguyệt quang, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, tôi nhanh chóng hắng giọng, đánh yểm trợ vì châu chấu trên cùng một sợi dây:
“A tướng quân, anh đừng… Lỡ như có người đến thì thế nào?”
“Aiya, ngại chết người ta rồi~ Anh nhẹ một chút đi mà!”
Một mình tôi uốn éo qua lại trong nhà kho yên tĩnh, thi thoảng còn phải chạm vào chút đồ vật để chứng minh tiến trình chiến đấu kịch liệt đến đâu.
Tiếng bước chân hơi hỗn loạn rất nhanh liền biến mất.
Tôi nắm tay thành quyền, nện vào ngực một cái thật mạnh, sâu sắc bày tỏ vẻ thương tiếc đối với tiết tháo vừa mất đi lúc nãy.
Trong lúc hốt hoảng lo sợ, bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên, tôi rầm rì theo bản năng.
Thế mà lần này, âm thanh không có biến mất, cánh cửa lại mở ra rồi, vừa ngẩng đầu, Lục Tây Sâm đã khép hai ngón tay lại với nhau, thò vào trong “giọt nước nhỏ” trước ngực tôi.
“Nguyễn Nguyễn giỏi quá.”
Anh rất ít khi gọi tôi là Nguyễn Nguyễn, thông thường đều là “tiểu yêu tinh” hoặc là “vợ nhỏ”, lần này đột nhiên gọi Nguyễn Nguyễn, có thể thấy là khá hài lòng với biểu hiện của tôi.
Tôi che ngực theo bản năng, một tiếng “lưu manh thối” vẫn chưa nói ra, trong quần áo lại lan ra một tia mát lạnh.
Chỉ dựa vào cảm giác, có lẽ là đồ trang sức bằng kim loại nào đó.
Mồ hôi lạnh toát ra, cho dù tôi có ngốc đến đâu, cũng biết thứ đồ chơi này không bảo đảm bình an.
Tôi không nhịn được run rẩy, Lục Tây Sâm lại đè xuống với nụ cười xấu xa, dùng đầu ngón tay lau đi vết son bóng, lại cắn lên cổ tôi một cái.
“Rên cũng khá hay đó, nhớ kỹ, trở về cũng rên cho ông đây như vậy.”
Tôi nuốt nước bọt, trong lòng nói: Rên cái rắm, bà đây sắp tè ra quần rồi.
Nhưng Lục Tây Sâm hoàn toàn không biết, anh ôm lấy tôi xoay một vòng trên sàn nhảy, khuôn mặt bình chân như vại.
Lúc sắp đi đến cửa, bảo vệ đột nhiên ngăn chúng tôi lại, nói Biểu tiểu thư mất đồ rồi, mong bọn tôi phối hợp kiểm tra một chút.
Tôi cười lạnh, quỷ mới tin là đồ của Biểu tiểu thư mất, trang sức của con gái có quý giá đến đâu, cũng không đủ khiến bọn họ ngăn nhân vật như Lục Tây Sâm lại.
Món đồ nhỏ trong áo ngực cuồn cuộn nóng lên, nhưng tôi không hề tò mò đó là cái gì dù chỉ một chút, chỉ cầu nguyện bản thân có thể an toàn thoát thân khỏi buổi hồng môn yến này.
Nghiêng đầu nhìn Lục Tây Sâm đang bình thản một cái, xấu hổ đỏ mặt rồi nép vào trong lòng anh, đúng lúc lộ ra vết hôn tươi mới trên cổ.
Bảo vệ nhỏ mặt biến sắc, nhưng vẫn kiên trì muốn xem túi xách tay của tôi.
Tôi không tình nguyện mà mở ra, nũng nịu nói: “Đồ của con gái người ta, các người cũng dám tùy tiện lục lọi.”
Lúc Tây Sâm giả vờ cau mày: “Kêu em mở ra thì cứ mở ra, sao lại phí lời nhiều như vậy, ông cụ Hạ còn có thể giành đồ em sao?”
Vẻ thiếu kiên nhẫn trong giọng nói khiến bảo vệ nhỏ nuốt nước bọt, nhưng vẫn kiên trì lục lọi túi xách tay của tôi.
Túi xách tay đương nhiên không lục được cái gì rồi, bảo vệ nhỏ ngập ngừng, còn muốn kiểm tra người.
Lục Tây Sâm nhất thời nheo mắt.
Nói ra yêu cầu như vậy, tôi còn toát mồ hôi thay anh ta.
May là lúc này lão quản gia của dinh thự nhà họ Hạ chạy đến, ông ta tươi cười rạng rỡ, đánh vào đầu của bảo vệ nhỏ một cái: “Lục tướng quân cậu cũng dám cản!”
Nghiêm nghị trách mắng bảo vệ nhỏ xong, lại ấm áp mà nói một loạt lời khách sáo với Phó Tây Sâm, sau cùng còn khen một câu: “Tướng quân thật lợi hại.”
Lục Tây Sâm nhếch mày với tôi một cái, biểu cảm càng đắc ý rồi.
Nghĩ đến có lẽ là lão quản gia nghe thấy tiếng “ưm ưm a a” của tôi, thật sự tưởng rằng hai bọn tôi làm chuyện quan hệ bất chính, tôi hận không thể đào một cái lỗ chó chui vào ngay lúc đó.
Sao mà nhất thời kích động liền…
Hừ, lưu manh thối.
Chương 4
Sau khi trở về, Lục tây Sâm bận tối tăm mặt mũi.
Suốt một tháng trời, tôi đều không gặp được Lục Tây Sâm bằng da bằng thịt, lúc tài xế bảo muốn đưa tôi ra nhà ga xe lửa đón anh, tôi còn lơ nga lơ ngơ.
Cách đám đông, từ đằng xa đã thấy một dáng người quen thuộc, hình như đã gầy đi một chút, dường như phần cằm đã góc cạnh hơn nhiều.
Tôi vẫy tay với Lục Tây Sâm, anh bước nhanh đến, ôm tôi.
"Bé con, nhớ anh chưa?"
Tôi đâu dám nói không: "Nhớ chứ."
"Nhớ ở đâu?"
"Chỗ nào cũng nhớ."
Nhưng anh vẫn chưa chịu buông tha: "Chứng minh thế nào?"
Cái này thì chứng minh kiểu gì??
Tôi quay sang nhìn cậu lính bên cạnh: "Tướng quân của các anh bình thường đều lắm lời vậy à?"
Ánh đèn nhà ga khá tối, nhưng hôm nay tôi đã trang kiểm khá kĩ, cậu lính đột nhiên bị nhắc tên lại đỏ mặt. Chữ "không" trong "không phải" phải nói đến ba bốn lần mới thành câu hoàn chỉnh.
Thấy thế, Lục Tây Sâm đuổi cậu lính ra chuẩn bị xe rồi bóp má tôi, kéo ra ngoài không thương xót chút nào: "To gan rồi hả?"
Tôi lắc đầu, cười đùa: "Không phải vẫn luôn rất to hả?"
Người ngoài vẫn luôn kính nể kẻ quyền cao chức trọng như anh, hiếm có ai là không sợ anh, vậy nên càng lộ rõ sự quái dị.
Đến chính anh còn bảo thích tiểu yêu tinh hống hách như tôi, chua ngoa, thú vị, khiến người ta không kiềm được ham muốn chinh phục.
Tuy nhiên, hậu quả của sự hống hách cũng là thứ mà không phải người bình thường nào cũng gánh vác được.
Đêm ấy, viền đen dưới mắt Lục Tây Sâm không nhạt đi chút nào, giày vò tôi suốt cả đêm, điệu bộ ấy như thể coi tôi như một chiến trường khác phải chinh phục.
Cuối cùng còn đưa ra một kết luận khó hiểu:
"Đã xác nhận, em cũng nhớ anh."
Tôi chết lặng nhưng cũng chẳng thèm đào sâu "nhớ anh" trong câu nói có ý gì, "cũng" là thế nào.
Tình trạng như thế kéo dài suốt mấy hôm liền. Tuy nói tiểu biệt thắng tân hôn, song người này từ sau khi về, chỉ hận không thể dính vào người tôi. Lúc trước, anh chỉ có hai tư sáu, mà giờ đến cả ba năm bảy cũng không muốn cho tôi nghỉ ngơi, cứ như thể phải sinh được cô con gái mới chịu thôi.
Thời gian ấy, tôi còn mơ thấy cả Ngụy Gia Bình, cô ấy bóp cổ tôi, gào khóc đòi tôi trả lại chồng cho cô ấy.
Chắc vì cứ day dứt mãi nên mới mơ thấy, ngày thứ ba sau khi mơ thấy Ngụy Gia Bình, tôi đã thực sự gặp cô ấy ở Tụ Phúc Lâu.
Cô ấy ngồi trong một gian phòng xa hoa, cách rèm nghe hát hí.
"Cô Nguyễn, ngồi chung chứ?"
Giọng nói nhỏ nhẹ khác xa cái giọng khàn khàn trong mơ, chỉ vắt chân ngồi đó thôi cũng đủ khiến người ta có cảm giác như có gió đêm thổi lên người.
Trên báo viết chẳng sai, nếu không phải dòng dõi Nho học, chắc chắn chẳng thể nuôi dạy ra một cô gái nhã nhặn lịch sự đến vậy.
Tôi kéo rèm ra, nhẹ nhàng hỏi: "Cô cũng thích nghe thứ này sao?"
"Không thể nói là thích được, chỉ là rảnh rỗi thôi." Cô rót chén trà, ra hiệu cho tôi nhận lấy.
Nếu chính thất đã chẳng câu nệ thì tôi cũng chẳng giữ kẽ làm gì, cứ vén sườn xám lên ngồi xuống thôi.
Trên sân khấu đang ê a hát đoạn "Du Viên Kinh Mộng" trong "Mẫu Đơn Đình", nhưng nghe mãi nghe mãi lại thấy có gì đó không đúng lắm. Tôi quay đầu nhìn sang, Ngụy Gia Bình ngẩn ra, mi mắt vương nét buồn thương như có như không.
Ngồi dưới cùng một mái hiên, tôi cũng chẳng thể khoanh tay đứng nhìn, bèn hắng giọng, an ủi dăm ba câu lấy lệ: "Kịch thôi mà, không phải thật."
Cô ấy bình tĩnh lại, tự cười giễu, đáp lời: "Phải nhỉ, người viết kịch đều biết là giả, nhưng người trong kịch lại hồ đồ xem là thật."
Tôi có cảm giác câu này mang tính ám chỉ gì đó nhưng cũng không dám hỏi kĩ, bởi vì đến con nít cũng hiểu biết càng nhiều, chết càng nhanh.
Sau khi nghe hết khúc hí, Ngụy Gia Bình và tôi rời khỏi Tụ Phúc Lâu, tôi vừa định kiếm cớ rời đi, thì cô ấy lại mời tôi ăn trưa.
Tôi trợn tròn hai mắt.
Chắc không phải cô ấy muốn biến tôi từ tình địch thành bạn thân đâu nhỉ?
Tôi cảm nhận được Ngụy Gia Bình ít nhiều cũng có chỗ không bình thường, đang do dự lại nghe cô ấy nói: "Cô thấy bánh bao thịt cua của Tiểu Thuận Tường thế nào?"
Nếu cô ấy bảo ăn món khác thì tôi có thể bảo không đói nhưng bánh bao thịt cua là đòn đánh trí mạng, tôi không từ chối nổi.
Trên đường đi, Ngụy Gia Bình nở nụ cười xin lỗi, nói: "Mới nãy nhớ lại chút chuyện cũ, để cô Nguyễn chê cười rồi."
Tôi không hứng thú với chuyện cũ của cô ấy và Lục Tây Sâm nên cũng không hỏi tiếp chỉ xua tay: "Không đâu."
Ai mà không có chuyện buồn kia chứ.
Cô ấy yên lặng, chuyển chủ đề: "Có phải cô Nguyễn thấy tôi rất đáng thương không?"
Một cây tầm gửi sống nhờ người khác như tôi mà cũng dám bảo thiên kim tiểu thư với gia tài bạc triệu đáng thương ư?
Tôi gạt phần tóc bị gió thổi tung ra sau tay, bình tĩnh hỏi: "Chuyện đó nên nói từ đâu?"
Ngụy Gia Bình cười: "Thực ra hôm nay tôi cố ý đến gặp cô, cô Nguyễn. Cô không biết chứ tôi thực sự rất ngưỡng mộ cô, mặc dù tướng quân ngài ấy..."
Lời còn chưa dứt, một đám người đã đột nhiên lao ra từ khúc cua trong ngõ, tôi vẫn chưa nghe rõ Ngụy Gia Bình ngưỡng mộ gì tôi thì một chiếc bao tải đã trùm lên đầu tôi.
Nói trước nhé, đừng đánh vào mặt.
Sau một hồi lôi lôi kéo kéo, tôi bị bắt trói đưa đến một kho hàng.
Tôi rất quen với cảnh này, trước đây, khi tôi không muốn tiếp khách, bà chủ ở Nam Phong quán rất thích dùng chiêu này dạy dạy dỗ tôi, vậy nên tôi cũng chẳng hoảng hốt mấy, thậm chí còn thầm tiếc nuối vì vẫn chưa được ăn bánh bao thịt cua.
Nhưng trong bóng tối, có người nhắc đến cái tên mà lâu lắm rồi tôi chưa nghe.
"Lục Đông Đình đã đưa bản đồ vị trí kho vũ trang Năng Sơn cho cô rồi đúng không?"
Mẹ kiếp.
Tôi còn cứ tưởng... chuyện Lục Tây Sâm trộm đồ đã bị lộ rồi chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.