Tà Thiếu Dược Vương

Chương 396: Bạo nộ




- Quái! Phế bỏ, ngươi tưởng ngươi là ai chứ?!. Lúc này Nhậm Kiệt ở trong linh thú tọa giá, nghe thanh âm phẫn nộ của Nhậm Hùng Đồ, liền thấp giọng nói một câu, sau đó lấy tay vuốt ve Hổ Hổ. Lúc này tên tiểu tử này đang ăn linh ngọc thượng phẩm vừa cho nó.
Lần trước Hổ Hổ bị thương, Tề Thiên vội giúp nó khôi phục, sau đó bắt đầu cho nó ăn linh ngọc thượng phẩm, từ đó về sau Hổ Hổ ngay cả linh ngọc trung phẩm cũng không thèm ăn.
- Thật không biết ngươi muốn làm gì nữa?! Lúc này, Tề Thiên đang ngồi một bên khó hiểu lắc lắc đầu. Hắn cũng không nhìn thấu quy luật làm việc của Nhậm Kiệt, nghĩ không thông vì sao Nhậm Kiệt làm như vậy.
Nếu với tính cách của hắn, đã sớm động thủ rồi.
Tuy nhiên lúc này hắn còn có rất nhiều chữ chưa suy nghĩ hiểu rõ, cho nên cũng lười quản tới, chỉ nói một câu rồi cũng không cần Nhậm Kiệt trả lời cái gì, liền nhắm mắt lại tiếp tục tìm hiểu những chữ của mình.
Nhậm Kiệt cười cười, cũng lười nói thêm gì, mỗi người làm việc có phương thức cùng phương pháp riêng của mỗi người, Nhậm Kiệt là tuyệt đối sẽ không bị người khác nắm mũi dẫn đi.
Linh thú tọa giá mặc dù chỉ là tốc độ bình thường, nhưng rất nhanh cũng chạy tới bên ngoài khu rừng rậm nguyên thủy chỗ lục gia. Bởi vì Vân Phượng Nhi đã khôi phục, lục gia cũng không còn luôn trong trạng thái hoàn toàn bế quan như trước, cho nên lúc này linh thú tọa giá có thể trực tiếp chạy vào bên trong, Nhậm Kiệt giao Hổ Hổ cho Tề Thiên, bước xuống linh thú tọa giá.
- Ngươi cuối cùng cũng đến đây! Nếu ngươi không đến, ta quả thật không ngăn được lục thúc ngươi! Nhanh lên, tốt hơn là ngươi nói với lão đi! Vừa thấy Nhậm Kiệt đi tới, Vân Phượng Nhi lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói một tiếng với Nhậm Kiệt, chỉ chỉ vào Nhậm Thiên Tung thời điểm này đang ngồi bên bàn đá, khí tức toàn thân phát động hết.
Nhậm Thiên Tung lúc này giống như một ngọn núi lửa sắp nổ tung, tùy thời có thể bùng nổ.
Bất luận là từ Nhậm Hùng Đồ phái người bảo lão tham gia trưởng lão hội, hay là sau đó truyền đến thanh âm của Nhậm Hùng Đồ, đều khiến lão càng ngày càng tức giận.
- Lục thúc, không nên tức giận, không nên tức giận! Tức giận với địch nhân chẳng phải là giúp địch nhân tự trừng phạt mình sao?! Hơn nữa chuyện này có gì đáng giận chứ! Nhậm Kiệt vừa nói, vừa đi tới tự mình rót chén trà cho lục thúc.
- Không tức giận ư? Làm sao có thể không tức giận? Ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào, tại sao bảo ta chờ ngươi ở đây, còn nữa, ngươi đã trở lại tại sao không đi vào Vạn Thừa Điện, cứ để mặc cho bọn họ lên mặt như vậy, chẳng lẽ ngươi thật không muốn làm chức gia chủ này nữa? Mà cho dù thật sự không muốn làm gia chủ, cũng không thể để cho người khác phế bỏ! Không được, nếu ngươi đã trở lại, vậy hãy cùng ta đi tới Vạn Thừa Điện. Hôm nay ta nhất định phải dẫn ngươi đi đấu với bọn họ, để xem bọn hắn dựa vào cái gì phế bỏ ngươi! Lục gia Nhậm Thiên Tung nói xong, kéo tay Nhậm Kiệt bước đi.
- Lục thúc, đừng nóng vội! Thật đừng nóng vội... Thân mình Nhậm Kiệt hơi nhích về phía trước hai bước, nhưng tiếp đó hơi khựng lại, rồi lập tức ngừng lại.
- Hả? Bị Nhậm Kiệt kéo dừng lại, lục gia Nhậm Thiên Tung cũng sững sờ. Bởi vì mặc dù lúc này lão chỉ là tùy ý kéo hắn đi, nhưng bình thường mà nói cho dù là Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ năm, tầng thứ sáu cũng không có khả năng khống chế được phải đi theo mình, nhưng hắn này... là chuyện gì xảy ra?
- Lục thúc hãy nghe ta nói, ta không phải chó, dựa vào cái gì bọn họ bảo ta đi qua ta liền đi qua? Nhậm Kiệt chỉ là tạm thời kéo dài một chút, vì sợ lục thúc tiếp tục kiên trì kéo đi, vội vàng nói:
- Còn có chuyện của gia chủ này, bọn họ nói phế bỏ ta là thật phế bỏ sao? Vậy thì uổng công ta làm gia chủ rồi!
- A... Nhậm Kiệt cười nói tiếp: - Nếu như nói vậy, địch nhân của ta tùy tiện người nào nói một câu: ta muốn phế bỏ ngươi cái gì cái gì, vậy không phải ta thật bị phế đi sao? Ta có phải gia chủ bọn họ hay không không tính, cũng không phải là bọn họ muốn làm gì thì làm! Mà ta không đi tới Vạn Thừa Điện, là không muốn làm chó, cho dù là đi đánh bọn họ, đi thu thập bọn họ ta cũng sẽ không đi, ta không thể bị bọn họ nắm mũi dẫn đi! Lục thúc yên tâm đi, một hồi chính bọn họ sẽ tới đây!
Nghe Nhậm Kiệt nói vậy, lục gia Nhậm Thiên Tung không khỏi sửng sốt, nhưng sau đó ngẫm nghĩ một chút, nhưng cũng cảm giác không phải tư vị như vậy.
- Bọn họ triệu tập trưởng lão hội, đưa chuyện này ra giải quyết trước thiên hạ, tất cả quản sự trọng yếu của Nhậm gia đều chạy về, ở vào tình huống này tuyên bố phế bỏ gia chủ ngươi, nếu còn lập ra gia chủ mới thì cũng rất phiền toái! Lục gia Nhậm Thiên Tung sở dĩ khó có thể khống chế, là bởi vì lão bị ảnh hưởng của công pháp tu luyện, cũng không phải đầu óc lão có vấn đề, ngược lại đầu óc lão rất thanh tỉnh, rất bình tĩnh, phân tích chuyện cũng rất lợi hại, nếu không lão cũng không có khả năng phụ trách ngành tình báo.
- Nếu là một khối u ác tính, nếu muốn động đao giải phẫu, nếu đã náo loạn đến như hiện tại, thì sợ gì người trong thiên hạ biết. Màn kịch này cứ để bọn họ diễn đi thôi, cuối cùng còn không phải là trò khôi hài thôi sao! Hơn nữa phỏng chừng cũng không cần chờ bọn họ tuyển chọn gia chủ mới, rất nhanh bọn họ sẽ không thể chờ đợi chạy tới đây rồi! Nhậm Kiệt nói rất có nắm chắc.
- Tiểu tử ngươi định làm gì vậy? Nhậm Thiên Tung thấy Nhậm Kiệt tươi cười kèm theo tà khí, cũng cảm giác có vấn đề.
- Một hồi lục thúc sẽ biết! Thật ra cái này không trọng yếu, dù sao ta không đi tới Vạn Thừa Điện, không thèm để ý tới bọn họ là được rồi. Chức gia chủ ta này, cũng không phải danh dự hàng đầu, bọn họ nói cái gì cũng không ảnh hưởng, ta cần gì phải đi qua đó như mong muốn của họ! Nhậm Kiệt nói, rồi tự rót cho mình một chén trà, không nhanh không chậm uống vào.
Từ lúc mới bắt đầu cho tới bây giờ, Nhậm Kiệt không có ý định đi tới đó, ai muốn đi cứ đi, hắn nhất định không đi.
Nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, hơn nữa có Nhậm Kiệt ở bên cạnh, Nhậm Thiên Tung cảm thấy mình khống chế Tu La Sát Đạo tốt hơn một chút, cổ sát khí phẫn nộ trong lòng kia, cũng chế ngự được một chút, liền ngồi xuống uống một ngụm nước trà Nhậm Kiệt vừa mới rót cho.
Lúc này ở bên trong Vạn Thừa Điện, Nhậm Hùng Đồ đã ngồi xuống, bởi vì không ngồi xuống thì càng khó coi, càng lúng túng. Tuy rằng Nhậm Quân Dương đã liên tiếp hỗ trợ nấc thang, liên tiếp nói giúp về tên Nhậm Kiệt kia, nhưng ngực Nhậm Hùng Đồ vẫn còn phập phòng dữ dội.
Đều nói tiểu tử này làm việc tà môn, không đánh chết người lại có thể làm cho người tức chết đi được, lần này coi như lão chính thức lĩnh giáo. Tình hình vừa rồi, vốn lão đều nắm chắc hết thảy, không nghĩ rằng thoáng cái Nhậm Kiệt vô thanh vô tức làm cho lão trở nên vô cùng khó chịu.
"Tốt lắm, giỏi lắm! Để xem ngươi còn có thể lớn lối đến khi nào, hiện giờ cách thời hạn cuối cùng cũng không bao nhiêu!"
"Muốn chơi đùa đúng không, rất thích chơi đúng không, vậy hãy để cho ngươi tận tình chơi, không có thân phận gia chủ Nhậm gia, để ta xem sau này ngươi rước lấy họa người nào sẽ đỡ cho ngươi!"
"Thật đáng hận, quá đáng giận, tên tiểu tử chết tiệt khốn kiếp!" Trong lòng Nhậm Hùng Đồ thầm mắng Nhậm Kiệt cùng phụ thân hắn, thậm chí gia gia hắn đều mắng một lần. Càng nghĩ trong lòng càng oán hận!
- Cái gì... Nhậm Kiệt hắn dám... Ngay lúc Nhậm Hùng Đồ đang thầm mắng Nhậm Kiệt, đột nhiên Nhậm Quân Dương đang ngồi phía dưới lão chợt rống lên một tiếng, đứng bật dậy, làm cho mấy người chung quanh giật nảy mình, nhất là ở vào thời điểm này.
Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc đều ngây dại, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ tới hiện tại nhị trưởng lão hắn mới kịp phản ứng, phản ứng cũng quá chậm đi!
- Rống cái gì mà rống! Thân là trưởng lão của trưởng lão hội Nhậm gia, xem hình dáng ngươi kìa có giống ai không? Nhậm Hùng Đồ trừng mắt quát mắng, vốn lão đang nổi nóng không chỗ phát tiết, lúc này Nhậm Quân Dương lại giật mình kinh hô, từ lúc Nhậm Kiệt đổi hướng rời đi hắn không có lên tiếng, tới giờ mới có phản ứng.
"Con bà nó! Thật giống như bị người ta đạp trúng đuôi, người đều đi không thấy bóng dáng, bây giờ ngươi kêu la cái rắm gì, chỉ làm mất mặt xấu hổ!" Những người phụ trách Nhậm gia phía dưới kia không ít người đều thầm lắc đầu, thầm nghĩ: "Trước kia lúc Nhậm Quân Dương này quản sự, đã biết ngay là lôi kéo theo Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc mượn quyền lực mò chỗ tốt, cái gì khác cũng không biết, bây giờ lại thất thố như thế!"
- Không... Không phải chuyện này! Nhậm Kiệt quả thực quá khốn kiếp... Chết tiệt khốn kiếp... Ta phải giết hắn... Nhậm Quân Dương rống giận, bộ dáng kích đông như sắp điên lên rồi!
Vốn lúc trước đề bạt Nhậm Quân Dương làm nhị trưởng lão chính là đại trưởng lão khống chế, nguyên nhân cũng vì Nhậm Quân Dương vỗ mông ngựa thật tốt, nhưng hôm nay ở vào thời điểm này, nhất là lúc mình đang nổi nóng, Nhậm Quân Dương vẫn còn như thế, hoàn toàn chọc cho Nhậm Hùng Đồ phẫn nộ.
"Con bà nó! Ngươi đây là muốn làm gì, vừa rồi lúc người ta đi ngươi nói một câu thì thôi đi, hiện tại người đều biến mất tăm, ngươi còn ở đây kêu la, không phải là tiếp tục làm bổn đại trưởng lão mất mặt xấu hổ sao?"
"Bốp..." Đại trưởng lão lập tức sa sầm sắc mặt xuống, giơ tay cách không tát một cái, một cái tát này đánh kêu thật giòn tan.
Giống như một người trưởng thành toàn lực tát trên mặt một đứa trẻ ba tuổi, trực tiếp đánh Nhậm Quân Dương văng ra, sau đó rơi thật mạnh xuống mặt đất ngoài mấy thước.
- Chú ý thân phận của chính ngươi, trưởng lão hội Nhậm gia thống lĩnh Nhậm gia, Nhậm gia truyền thừa mấy ngàn năm, đã trải qua biết bao mưa gió, Nhậm Kiệt từ nhỏ chơi đùa như thế nào đi nữa, cũng không ảnh hưởng tới quyết nghị của trưởng lão hội... Một lát nữa đúng thời gian quy định, lập tức chọn gia chủ mới. Về phần ngươi, đi trở về tự bế quan ba năm, không đột phá Âm Dương Cảnh không được đi ra. Ta thấy ngươi sống những năm qua đều uổng phí, một chút định lực cũng không có, chuyện có chút xíu... Lúc này đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ ngồi ở đó, quát mắng dạy dỗ Nhậm Quân Dương vừa rồi không giải thích được bạo phát, ngược lại trong lòng lão dễ chịu được một chút.
Đôi khi chính là như thế, Nhậm Quân Dương càng bêu xấu, lão cảm thấy mặt mũi càng dễ chịu một chút.
Ít nhất, không có khó coi như vừa rồi, đồng thời rốt cục cũng nói ra câu nói cần thiết để xuống đài, ít nhất lão tự cảm thấy không còn lúng túng, khó chịu như trước...
- Không... không phải chuyện đó... Chỉ có điều, đại trưởng lão nói còn chưa hết lời, Nhậm Quân Dương bị đánh có chút cà lăm không rõ lắm, miệng còn ứa máu lại cấp bách nói: - Đại trưởng lão! Không phải chuyện vừa rồi, Nhậm Kiệt... Nhậm Kiệt... Tên khốn kia lại bắt hết hậu bối nhà chúng ta... hiện tại nhất mạch thuộc đại trưởng lão, ta, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc, người thuộc hệ trưởng lão hội ở trong Ngọc Kinh Thành đều bị bắt giữ... chẳng những như thế, còn có không ít những người khác cũng đều bị Nhậm Kiệt bắt giữ rồi...
"Ầm!" Nếu như nói vừa rồi tát vào mặt, là rất vang dội, như vậy thời khắc này lại là đả kích có tính hủy diệt, lực đánh vào này quá lớn!
Điên rồi, Nhậm Kiệt điên rồi sao?!
Hắn nghĩ đây là chuyện gì, mà lại bắt giữ tất cả người nhà của mọi người.
Quả thực quá điên cuồng! Hắn nghĩ làm như vậy có tác dụng hay sao?
- Đồ khốn kiếp! Đã biết ngay hắn sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy, quả nhiên, hắn đang tìm chết, muốn chết... Nhậm Hàn Lâm nhảy dựng lên, điên cuồng gầm rú.
- Giết hắn! Người như thế không nên lưu lại, lưu lại chính là mầm tai họa... Nhậm Văn Húc cũng bất kể nhiều như vậy, nhìn về phía đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ, đúng như nhị trưởng lão nói như vậy: cho dù Nhậm Kiệt không còn làm gia chủ, hắn cũng không phải là đám người mình có thể động tới được. Nhưng đại trưởng lão thì khác, thừa dịp lần này đổi gia chủ, thừa lúc Nhậm Kiệt làm ra chuyện bực này, nghĩ biện pháp diệt trừ hắn là xong hết mọi chuyện, nếu không sau này ắt phiền toái.
Nhậm Hùng Đồ tuy rằng không phải loại người hoàn toàn khổ tu, nhưng lão bế quan đã nhiều năm không có xử lý chuyện thế này, cũng không nghĩ tới xảy ra loại chuyện như vậy.
Nhất là vừa rồi lão vừa đánh Nhậm Quân Dương, rồi nói ra lời nói kia, kết quả...
Hắn lại thật sự dám làm loại chuyện này, bắt cóc người nhà của các trưởng lão gia tộc làm áp lực, hắn đúng là điên rồi.
"Ầm ầm..." Nhậm Hùng Đồ đứng bật dậy, pháp lực cuồn cuộn ầm ầm nổ tung, cái ghế lão ngồi đều vỡ vụn, cả người lão hóa thành một luồng sáng vọt thẳng lên không trung, phóng về phía chỗ ở lục gia Nhậm Thiên Tung, phía sau lão lập tức mười mấy thân ảnh cũng vọt lên phóng theo.
Lần này ngay cả Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ một mực bao bọc trong áo giáp cũng đều bay theo; trong mấy trăm người phía dưới, cũng có hơn mười người có tu vi Âm Dương Cảnh, cũng đều bay theo muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Về phần những người khác, bao gồm Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc bọn họ đều trước tiên thi triển thủ đoạn, vọt ra ngoài Vạn Thừa Điện, chạy về phía rừng rậm nguyên thủy chỗ ở của lục gia Nhậm Thiên Tung...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.