Tà Thiếu Dược Vương

Chương 514: Sặc! Hoàng đế lại không phải chân thân?




- A!
Người trên Kim Loan Đại Điện đều không ngờ, Nhậm Kiệt nói mấy câu liền làm cho Cao Chiến Uyên hộc máu ngất đi.
Bởi vì ở trong tai bọn họ, tiếng nói của Nhậm Kiệt chẳng qua là hùng hồn vang dội mà thôi.
Căn bản không khủng bố như sấm nổ ở trong tai Cao Chiến Uyên.
- Người đâu, mau đưa Thương thư xuống trị liệu!
Thái giám bên cạnh vừa thấy, bị dọa vội gọi mấy tiểu thái giám cùng đại nội thị vệ đưa Cao Chiến Uyên xuống.
Cảnh này xảy ra quá nhanh, chỉ là một hai câu với nhau, những người khác không kịp phản ứng, thực tế trên đại điện vẫn thường xảy ra cãi vã, nhưng chưa từng có chuyện như thế này.
Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, nghe Nhậm Kiệt nói chủ lo thần nhục, chủ nhục thần chết, ánh mắt của hắn cũng sáng ngời. Không thể không nói, câu này rất sâu sắc, một câu tóm gọn lòng của đế vương, là điều đế vương muốn nhất.
Dù là cực kỳ không thích Nhậm Kiệt, nhưng không thể không nói, khi Nhậm Kiệt nói câu nỳ, hoàng đế cũng không khỏi khẽ gật đầu, làm thần tử vốn nên như thế.
Đáng tiếc, không đợi hắn thưởng thức câu này, Cao Chiến Uyên lại ngất đi. Trong này khẳng định có Nhậm Kiệt giở trò, ánh mắt hoàng đế xẹt qua tức giận, thật không ngờ Nhậm Kiệt dám to gan lớn lối như vậy, dám làm càn trên Kim Loan Đại Điện...
- Chủ lo thần nhục, chủ nhục thần chết, Nhậm gia chủ nói ra tiếng lòng của chúng ta.
- Xem ra Cao đại nhân làm Thượng thư Hộ bộ không được tốt, bản thân cũng hổ thẹn, bị nói đến hộc máu.
- Ôi! Thật là, không ngờ Cao đại nhân lòng dạ hẹp hòi như thế, nói mấy câu đã vậy.
Vừa nãy một mình Văn Dũng không chống vững được, người bên dưới muốn nói cũng không xong, bị đè đến khó chịu. Lúc này Nhậm Kiệt vừa đến, dẫn theo hai đại Thái Cực Cảnh, hoàng đế cho ngồi cũng không ngồi, uy thế cỡ nào, nói mấy câu làm Cao Chiến Uyên hộc máu, trong lòng bọn họ phải nói là sảng khoái.
Tự nhiên bọn họ không bỏ qua cơ hội này, hôm nay còn đứng chung với Nhậm gia, Văn gia, tuyệt đối không còn cách tách ra, cùng tiến cùng lùi. Cho nên dù hoàng đế không muốn nghe, bọn họ cũng mặc kệ, rối rít lên tiếng trợ trận.
Những người khác cũng cảm thấy chủ lo thần nhục, chủ nhục thần chết thật là quá tuyệt, trước giờ chưa nghe qua câu tổng kết tinh luyện như thế. Nhưng lời này lại do Nhậm đại gia chủ Nhậm Kiệt nói ra, người mà hoàng đế không thích nhất, làm những người khác cười khổ im lặng. Thầm nghĩ dám giết quốc trượng trước mặt hoàng đế, dám nói mấy câu làm Thượng thư Hộ bộ hộc máu trên Kim Loan Đại Điện, lại còn có thể nói ra những lời này, quả thật không thể tưởng tượng.
- Nhậm Kiệt, ngươi quá càn rỡ, dám làm loạn trên Kim Loan Đại Điện...
Phương Thiên Ân thấy vậy, tức giận chỉ vào Nhậm Kiệt, cho rằng Nhậm Kiệt âm thầm dùng pháp thuật, động tay chân.
Nhưng Lâm Nguyên, Vũ Báo Quốc đủ mạnh, sắc mặt mỗi người âm trầm, bởi vì bọn họ không phát hiện ra vấn đề gì. Thậm chí hoàng đế cũng biết, bởi vì trong tai hắn được Nhị Bảo thái giám truyền âm, nói rõ hai vị Thái Cực Cảnh không ra tay, vừa rồi tiếng nói của Nhậm Kiệt cũng không phải công kích gì, tuy rằng vang dội, nhưng không có pháp lực công kích.
- Còn ngươi nữa!
Nhậm Kiệt vừa thấy lại một tên nhảy ra, càng tốt, bổn gia chủ xử lý từng tên. Hắn không để ý đây là chỗ nào, vừa rồi đám người này ức hiếp Văn Dũng, bình thường cũng đè đầu người Nhậm gia Văn gia, hôm nay coi như tính sổ.
- Các ngươi xong chưa, không phải Thượng thư đương triều, thì là đại tướng quân, chẳng lẽ không biết chính sự quan trọng hơn, còn làm loạn ở đây, các ngươi nghĩ mình còn là trẻ con hay sao?
Ngay lúc này, hoàng đế lên tiếng, hắn biết rõ, nếu chỉ dựa vào nói chuyện, chỉ sợ văn võ toàn triều cũng không phải đối thủ với Nhậm Kiệt. Cái tên trác táng ngông nghênh này, không theo lẽ thường, không nói đạo lý, cố tình mỗi lần luôn đâm trúng sâu trong nội tâm đối phương, nắm lấy chỗ yếu.
Vừa nãy Văn Dũng bị bốn người nói đến sắp nổ phổi, nhưng hoàng đế không lên tiếng, bây giờ nghe hắn nói, Nhậm Kiệt không chút che giấu mỉm cười, đắc ý cũng rất xấu xa, hắn không sợ hoàng đế cùng những người khác thấy được.
- Chúng thần biết tội.
Vừa nghe hoàng đế lên tiếng, mọi người vội hành lễ, chỉ có Nhậm Kiệt cùng hai đại Thái Cực Cảnh đứng đó, như là không biết gì.
- Bệ hạ, chiến sự biên cương khẩn cấp, những người này chỉ biết làm loạn, không nói chi viện chiến đấu, đối phó kẻ địch, quả thật nên trị tội bọn họ. Ngài xem chính bọn họ cũng nhận tội biết tội rồi, bổn gia chủ cầu xin thay, bệ hạ đừng phạt nặng.
Nhậm Kiệt làm ra vẻ đồng tình, bọn họ vừa nói, Nhậm Kiệt liền nói tiếp.
Lời này làm không ít người giật thót, thầm nhủ tên này quá xấu đi chứ, bọn họ cũng chỉ nói vậy thôi.
Huống gì, hoàng đế nổi giận là vì hắn, tên này còn không biết xấu hổ đứng ra nói xin tha.
Đám đông tức méo mặt, mỗi người đều nghĩ, nếu không phải bên cạnh hắn có hai Thái Cực Cảnh như thị vệ, mọi người đã nhào lên đánh tàn hắn.
Sắc mặt hoàng đế âm trầm, đối với lời Nhậm Kiệt, hắn quả thật không biết phải nói gì.
- Hừ!
Tuy rằng Nhậm Kiệt nói mấy câu làm Cao Chiến Uyên hộc máu, nhưng ở trong mắt Lâm Nguyên, hôm nay ngoài hoàng gia vẫn hùng mạnh như trước, bốn đại gia tộc Minh Ngọc Hoàng Triều đều không xong, cho nên hừ lạnh khinh thường liếc Nhậm Kiệt, sau đó cúi người nói với hoàng đế:
- Bệ hạ, thần nguyện dẫn đại quân đi Tây Cương, vì nước giết địch, đồng thời huấn luyện ra một chi đại quân thiện chiến cho bệ hạ.
- Bệ hạ, Minh Ngọc Hoàng Triều ta binh nhiều tướng mạnh, Thiên Hải Đế Quốc chỉ là tự rước lấy nhục. Hai vị đại tướng quân Tây Bắc, Tây Nam được Nhậm gia hỗ trợ vững như tường đồng, bọn họ tuyệt đối không có cơ hội nào, ngược lại phải cẩn thận Thiên Hải Đế Quốc đánh lén những chỗ khác. Thần cho rằng, phải phòng ngự trọng điểm những chỗ khác tránh xảy ra chuyện. Thần cho rằng, đặc biệt tăng quân ở Đông Hoang cùng Liên minh bộ lạc Tuyết Nguyên. Bên phía Đông Hoang là tránh áp lực cho Đông Hoang đại tướng quân Ngụy Thế Long, cho người khác phụ trách một phần áp lực. Đồng thời thần thỉnh cầu bệ hạ hạ chỉ, tiến vào trạng thái toàn quốc chiến tranh cấp một, chuẩn bị đối phó tình huống biến đổi.
Vũ Báo Quốc cùng Lâm Nguyên đại biểu Vũ gia, Lâm gia, đại gia tộc vốn đã rất mạnh mẽ, gần bằng năm đại gia tộc, thậm chí còn hơn một vài nhà trong đó. Hôm nay có hoàng đế lén ủng hộ, thậm chí là hứa hẹn, tự nhiên bọn họ sẽ toàn lực tranh thủ.
Vừa thấy Lâm Nguyên nói chuyện, Vũ Báo Quốc lập tức nói ra kế hoạch đã chuẩn bị sẵn, hắn xem như Thượng thư Quân bộ, nắm giữ càng chuẩn ý đồ của hoàng đế, đồng thời càng quan sát toàn diện, muốn thừa cơ tranh thủ quyền lực, cũng giúp hoàng đế thu quyền. Cứ thế, sẽ dễ dàng hơn Lâm Nguyên muốn một mình ôm quyền.
Bọn họ vừa nói, liền không ít người đứng ra phụ họa.
- Bệ hạ không thể như vậy.
Văn Dũng vừa nghe, tức giận đến hổn hển. Nếu là bình thường, chuyện nhỏ như vậy còn không đáng giận, nhưng chân chính dính đến chuyện quốc gia, mặc dù biết họ đang thừa cơ hoàng đế không thích, chèn ép Nhậm gia, nhưng đến lúc này sao còn làm thế.
Văn Dũng vội vàng nói: "Thiên Hải Đế Quốc ngang nhiên phát động công kích hung mãnh, tuy rằng Tây Bắc Tây Nam thủ vệ hoàn mỹ, nhưng dù sao phải có hậu viện. Tiền phương xuất hiện chiến sự, không tăng quân, không điều lường, không làm gì cả, lại đi nói tăng cường phòng ngự những chỗ khác, đây là chuyện hoang đường cỡ nào.
Văn Dũng tức giận đến mức không biết phải nói gì, bởi vì có những chuyện trong lòng mọi người đều hiểu, nhưng không thể nói thẳng ra, dù sao liên lụy đến ý muốn của hoàng đế.
Nhưng đối với cách làm này, Văn Dũng kiên quyết phản đối, đồng thời nhìn sang Nhậm Kiệt. Nhưng hắn lại phát hiện, Nhậm Kiệt vẫn cười nhạt đứng đó, như là hoàn toàn không cần vội.
Giống như căn bản không hề để ý bọn họ cố ý bôi nhọ Nhậm gia, muốn cho Nhậm gia một mình đối mặt Thiên Hải Đế Quốc tập kích.
Lúc này, tạo thành hai cách nói, những người dẫn đầu đã lên tiếng, bên dưới liền ủng hộ, Kim Loan Đại Điện ngươi nói ta nói, liền loạn cả lên, đến lúc sau còn kích động đến cãi vã.
Còn hoàng đế là người quyết định, lại ngồi trên cao, không nói một lời. Nhậm Kiệt đứng ở đại điện, dẫn hai Thái Cực Cảnh, đứng đó như không liên quan tới mình.
Hoàng đế cũng cố ý vô tình liếc qua Nhậm Kiệt, sâu bên trong mắt có chút sầu lo, đã hoàn toàn không nhìn thấu kẻ này. Càng thêm ngông nghênh trác táng, càng thêm mạnh mẽ, nhưng càng làm người ta không nhìn thấu, không giống đột phá mạnh lên, nhưng lại biến hóa rất lớn.
Nhậm Kiệt cũng không nóng vội, đối với hắn, chỉ như xem náo nhiệt thôi.
Hắn tự nhiên hiểu rõ, chuyện này không có hoàng đế thúc đẩy là tuyệt đối không được, thậm chí khó nói Thiên Hải Đế Quốc có âm thầm đạt thành hiệp nghị với hoàng đế hay không. Bởi vì Tây Bắc, Tây Nam dù danh nghĩa là địa bàn của Minh Ngọc Hoàng Triều, nhưng thực tế bị Nhậm gia nắm giữ chắc chắn. Nhị thúc, ngũ thúc nhiều năm qua không về nhà, xây dựng chỗ đó như thùng sắt.
Từ sau hội nghị trưởng lão lần trước, Nhậm Kiệt cũng hiểu dù lúc trước cha mình từ bỏ binh quyền, nhưng lại nắm giữ chắc chắn hai chỗ Tây Bắc Tây Nam, lúc đó Nhậm Kiệt cũng nghĩ, phải đi xem thử, lại không ngờ hôm nay Thiên Hải Đế Quốc toàn lực tập kích hai chỗ, xem ra quả thật phải đi phía tây một chuyến.
Hôm nay đến đại điện, là xem bọn họ có thể chơi ra trò gì. Nhậm Kiệt không để ý người khác, nhưng ánh mắt lại nhìn hoàng đế. Từ lần trước phá đi dấu ấn thần hồn của hoàng đế lưu trên người mình, Nhậm Kiệt đã rất kiêng kỵ, đồng thời cảm thấy kỳ quái. Lúc trước cảm thấy không rõ ràng, lần này chân chính đối mặt, cộng thêm đã nửa bước vào Pháp Thần Cảnh, Nhậm Kiệt bỗng có cảm giác, vị hoàng đế trước mặt... không đúng, không đúng.
Oành...
Đây là lần đầu có cảm giác này, lúc trước không hề phát hiện, nhưng cũng không nói được có gì không đúng. Dù sao trên người hoàng đế có pháp bảo, có long khí, khí tức đế vương tôn quý bao phủ, cho dù không nhìn ra lực lượng, nhưng người khác cũng không thể dễ dàng phát hiện vấn đề.
Nhưng bởi vì kiêng kỵ lúc trước, chuyện về dấu ấn thần hồn, cộng thêm sau hoàng lăng, Nhậm Kiệt rất muốn làm rõ ràng. Cho nên lúc này không phải vấn đề lớn, Nhậm Kiệt cũng không tiếc tiêu hao trăm vạn linh ngọc trung phẩm, thúc đẩy đoạn phim trong thức hải, ầm ầm bước vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo.
Hiện tại Nhậm Kiệt đã phát hiện, đến lúc này, tối thiểu phải trăm vạn linh ngọc trung phẩm mới làm mình đạt đến Pháp Thần Cảnh, đây còn là vì mình đã nửa bước Pháp Thần Cảnh, dễ làm hơn nhiều. Nếu như bước vào Pháp Thần Cảnh, còn muốn làm gì, vậy thì tiêu hao càng lớn.
Ầm ầm bước vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo, không như lúc ở động phủ Trường Hồng đạo nhân,có linh ngọc duy trì liên tục, Nhậm Kiệt không dám thúc đẩy điên cuồng, điên cuồng thăm dò tình hình trong Thánh nhân luận đạo.
Tuy rằng lần trước nghe được một chữ Đạo, đã có chỗ tốt cực lớn đối với hắn, nhưng bây giờ hắn không tiêu hao nổi. Đạt tới Pháp Thần Cảnh, Nhậm Kiệt vẫn lặng lẽ đứng ở đại điện, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hoàng đế.
Thoáng cái, Nhậm Kiệt cảm giác trong lòng trầm xuống, sặc, ta sặc.
Lúc này Nhậm Kiệt chỉ có một cảm giác, má nó không nói ra tiếng, đó căn bản không phải chân thân của hoàng đế, má nó là phân thân chỉ có một tia dấu ấn thần hồn, dùng phương pháp đặc thù ngưng tụ thành mà thôi. Đường đường hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều, lại... lại không phải chân thân ngồi đây, nắm giữ cả Minh Ngọc Hoàng Triều, điều này làm Nhậm Kiệt chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.