Ta Tiến Cung Năm 14 Tuổi…

Chương 12:




14.
Ta luống cuống không biết phải làm gì, chỉ đành nắm chặt lớp áo mềm mại trên lưng chàng.
Ngay sau đó, nụ hôn mang theo hơi ấm của Tạ Hành đáp xuống môi ta.
Đó chỉ là một cái chạm môi nhanh chóng như chuồn chuồn đạp nước, ngay sau đó, Tạ Hành rất nhanh rời khỏi môi ta, tim chàng lúc này đập rất nhanh.
Ta ngước nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy vành tai hơi đỏ của chàng ấy.
Quất Hạ đã dẫn theo những người hầu trong cung điện lặng lẽ rút lui.
Trong phòng lúc này chỉ còn ta và chàng.
Ta háo hức nhìn Tạ Hành, tỏ ý muốn chàng tiếp tục. Kết quả, chàng chỉ quay đầu lại và nói với ta bằng chất giọng khàn đục:
"Không được, Tang Tang, nàng vẫn còn nhỏ."
"Ta không còn nhỏ nữa rồi, tháng sau ta sẽ tròn mười lăm tuổi."
Đôi mắt Tạ Hành nhìn ta càng sâu thăm thẳm, trong một khoảnh khắc, ta dường như nhìn thấy ngọn lửa đang bùng cháy từ đáy mắt chàng.
Sau đó, chàng đột nhiên cong môi, hỏi ta:
"Vậy nàng có biết ta muốn làm gì không?"
Ta thành thật lắc đầu: "Ta không biết.”
Tạ Hành xoa đầu ta, để mặt ta vùi vào trong ngực chàng, cười khúc khích:
"Sau này nàng cũng sẽ biết thôi."
Cuối cùng chàng hôn lên má ta rồi nhẹ nhàng bế ta đặt trên giường.
Giường thì êm ái, lồng ngực chàng lại ấm áp, ta đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì chợt nghe thấy giọng nói của Tạ Hành:
"Tiểu Phù Tang, trẫm đủ kiên nhẫn, có thể đợi đến khi nàng mười sáu tuổi.”
Giọng nói dường như đang kìm nén một thứ gì đó.
Chỉ là ta vẫn không hiểu được.
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy thì đã không thấy Tạ Hành rồi.
Dùng xong bữa sáng, ta lấy Châu Hoa của Tề Ngọc Nhàn từ hộp trang sức, sau đó đi đến Diên Khánh cung để thăm Đồng phi.
Kết quả, nàng ta nhìn thấy Châu Hoa thì nhướng mày, thích thú nói:
“Đây không phải là Châu Hoa quý giá của Tề Ngọc Nhàn sao? Ả đã khoe ra trước mặt ta rất nhiều lần rồi, vậy mà lại nằm trong tay ngươi?"
Ta đem toàn bộ sự tình xảy ra hôm qua ở phủ Thừa tướng kể cho nàng ấy nghe.
Đồng phi nghe xong, vừa vỗ tay vừa nói: "Tiếc là ta không đi cùng hai người, nếu không ta đã tận mắt chứng kiến vẻ mặt đó của Tề Ngọc Nhàn! Chỉ là mấy món trang sức cũ rích mà suốt ngày khoe khoang.”
Ta hỏi nàng: "Người không thích Tề Ngọc Nhàn?"
Nàng ấy nhướng mày: "Chẳng lẽ ngươi thích ả ta?"
"..." Ta lắc đầu, "Ta cũng không thích."
Và thế là ta và Đồng phi trở thành bằng hữu.
Bởi vì nàng ấy nói, "Chỉ cần ngươi gh.ét Tề Ngọc Thần và Tề Ngọc Nhàn, chúng ta sẽ là bạn tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.