Ta Tiến Cung Năm 14 Tuổi…

Chương 17:




19.
Tạ Hành đến thư phòng để giải quyết công việc tiền triều, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò Quất Hạ mời một mama đến dạy dỗ ta mọi lễ nghi trong cung.
Nhờ đó mà ta cũng nhận ra bản thân đã thật sự thiếu hiểu biết, và cũng hiểu được thêm phần nào những chuyện đang xảy ra xung quanh mình.
Mama âu yếm nhìn ta: “Nương nương vẫn còn nhỏ nên chuyện này không gấp. Nhưng mà trước tiên người cần chăm lo cho bản thân đã.”
Kể từ hôm đó, ngày nào ta cũng phải ăn thêm một bát cơm vào buổi trưa.
Cũng bởi vì mama nói chuyện này sẽ làm Bệ hạ vui. Và ta đương nhiên muốn làm Tạ Hành vui.
Bởi vì ta rất thích chàng.
Nhưng dạo này, chàng càng ngày càng trở nên bận rộn. Thậm chí có lần ta đến thư phòng tìm Tạ Hành thì thấy Thập Nhất mặc đồ đen đang quỳ trước mặt chàng, trên khuôn mặt trắng bóc của cậu bé ấy vẫn còn dính vài vết m.áu.
"Những kẻ phản nghịch ở Bắc Tân Cương đều đã bị gi.ết, tám vạn quân tinh nhuệ đã được các tướng giỏi tiếp quản.”
Đúng lúc ta đi vào thì nghe thấy câu này, Thập Nhất nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ta.
Tạ Hành gõ ngón tay lên bàn, bình tĩnh nói: “Tiếp tục.”
“...Ngày hôm qua thuộc hạ của thần đã lẻn vào phủ Tướng quân, thuyết phục được Tống Tướng quân quy phục triều đình. Hắn đã hứa nếu Lăng Tướng quân có phản đối, nhất định sẽ dùng hết sức trấn áp.”
Tạ Hành mím môi cười.
Ánh mắt chàng đảo qua rồi rơi trên người ta: “Tang Tang, lời nói của Tống Ngôn có đáng tin không?”
“Khó nói lắm.”
Kể từ khi Tạ Hành lên ngôi, vị trí của Tống Ngôn không còn được như xưa nữa.
Những người như hắn ta chỉ đứng về phía những người mang lại lợi ích cho hắn.
Ta bước tới, nhìn xuống những thứ trước mặt Tạ Hành.
Đó là một bức mật thư nh.uốm m.áu.
“Bên ngoài thành Nhạc Châu sóng yên biển lặng, nhưng thực ra từ lâu đã hoàn toàn bị người của Tề Nghiêu khống chế. Cùng với 60 vạn binh mã, tất cả đều được đưa về phủ của Tể tướng.”
Giọng nói của Tạ Hành chầm chậm, nghe có vẻ bình tĩnh nhưng ẩn chứa bên trong là sự sắc lạnh như những dòng nước ngầm chảy xiết.
Chàng vuốt nhẹ món đồ giữ giấy làm bằng ngọc, nhẹ giọng nói: “Thử chờ xem. Ta muốn xem loại p.hế vật như Tề Nghiêu có thể tạo nên sóng gió gì.”
Gần đến năm mới nên cũng có nhiều chuyện cần được xử lý, khiến Tạ Hành trở nên bận rộn đến mức không kịp ăn uống, làm ta luôn phải túc trực bên cạnh chăm sóc chàng.
Đêm hôm đó, căn phòng bừng sáng với hương thơm thanh ngọt, ta nằm gọn trong vòng tay Tạ Hành rồi dần chìm vào giấc ngủ. Đêm ấy, ta đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ, chàng vẫn đang ở trong cung Huyền Linh, trên mặt đất đầy hoa dâm bụt đỏ rực như lửa, Tạ Hành mặc một chiếc áo đỏ tươi khiến sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
Ta vui vẻ chạy lại, hỏi chàng: "Tạ Hành, chàng đến đây để cưới ta sao?”
Chàng cúi xuống nhìn ta, đôi mắt đầy vẻ lạnh lùng giễu cợt.
Sau đó ta mới nhận ra rằng trên tay chàng đang cầm một thanh kiế.m.
“Không.” Chàng nhẹ nhàng nói, “Ta đến đây để giế.t nàng.”
Trong giấc mơ, tim ta đập dữ dội, cơn đau này khiến ta lập tức tỉnh lại, nhưng khi nhìn quanh phòng thì không còn một ai.
Nơi Tạ Hành nằm trước đó đã trống vắng, hơi ấm cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Ta bất động một lúc.
Tuy nhiên, trong lúc bàng hoàng, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, sau đó một bóng người cao gầy xuất hiện.
Thấy ta tỉnh dậy, chàng liền dừng bước.
Mặt đất bên ngoài cung điện có một lớp tuyết dày, tuyết phản chiếu ánh trăng chiếu vào khuôn mặt của Tạ Hành cùng với sự bối rối và hoảng sợ trong mắt chàng hiện lên rất rõ ràng.
“Tang Tang,” chàng thì thầm, “Sao nàng lại thức dậy?”
Ta ngẩng đầu nhìn chàng từ xa: “Tạ Hành, chàng muốn g.iết ta sao?”
Tạ Hành không trả lời ta ngay, chàng chỉ vội vã bước vào phòng ngủ, đến cạnh giường rồi kéo ta vào lòng.
Trên người chàng có một lớp tuyết mỏng, bị hơi ấm của bếp than trong phòng làm tan thành những giọt nước nhỏ rơi trên mặt ta.
“Tang Tang, nàng gặp á.c mộng sao?” Chàng nhẹ nhàng nói, “Ta thật sự rất thích nàng, làm sao có thể nỡ giế.t nàng chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.