Khi Quân Hoài Lang bước ra từ phòng Thục phi, vừa lúc thấy Tiến Bảo ôm một cái rương lớn đi về phía Tây trắc điện.
Thấy Quân Hoài Lang, Tiến Bảo vội vàng chạy chậm lại, cười hì hì hành lễ với y, liên tiếp nói vài lời may mắn.
Hiện tại hắn đã ở cung Minh Loan được một thời gian, tuy rằng thái giám, cung nữ trốn tránh Tiết Yến như cũ, nhưng vẫn rất hiền lành. Tiến Bảo vốn lanh lợi, bây giờ hoà nhập tự nhiên như cá gặp nước, chỉ sợ mỗi mình Tiết Yến.
Bất quá vị kia...... Ai mà không sợ chứ? Cũng duy nhất có vị thế tử điện hạ tựa thần tiên này không sợ thôi.
Quân Hoài Lang nghe mấy câu cát tường nối tiếp của Tiến Bảo, mắt mày không khỏi cong lên, cười nói: "Cầm nhiều đồ vật như vậy, từ đâu ra thế?"
Tiến Bảo trả lời: "Là Điểm Thúy cô cô cho ạ! Hôm nay Điểm Thúy cô cô đặc biệt đến, nói muốn nhìn trong phòng điện hạ còn thiếu gì không. Tính khí điện hạ như vậy...... Nô tài nơi nào dám làm phiền cô cô! Bất quá cô cô kiên trì muốn vào xem, nô tài ngăn cản vài lần, cô cô mới coi như thôi, để nô tài tự đi lấy trong nhà kho. Mà cô cô nói, sắp ăn Tết, vẫn cần xem một chút tiểu nhà kho của điện hạ có thiếu cái gì, tránh đến gần cuối năm, lại luống cuống tay chân......"
Quân Hoài Lang nghe vậy, trong lòng trầm xuống.
Quả đúng là vậy, lần này, Điểm Thúy chắc hẳn lại có chút hành động.
Mặc dù nàng là đại cung nữ được tin tưởng nhất bên người Thục phi, lấy đồ vật từ nhà kho riêng của Thục phi cho hoàng tử cũng là vượt quá khuôn phép.
Vả lại, Điểm Thúy không thích Tiết Yến như vậy, tránh hắn như rắn rết, làm sao có thể chủ động đến địa bàn của Tiết Yến, còn yêu cầu nhiều lần?
Căn cứ vào đề nghị của nàng, nàng nhất định sẽ có động tác.
Quân Hoài Lang trầm ngâm một lát, trong lòng có suy tính.
Người trong cung Thục phi, tuy rằng không nhất định sẽ có tay chân của Điểm Thúy, nhưng bọn họ đều nghe lệnh với Điểm Thúy, có khả năng sẽ muốn nịnh bợ lấy lòng nàng. Những người này không thể dễ dàng tin tưởng được. Trái lại, Tiến Bảo đi theo Tiết Yến đến đây, không có liên hệ gì với Điểm Thúy.
"Chủ tử nhà ngươi trước nay có đối xử tốt với ngươi không?" Quân Hoài Lang hỏi.
Lòng Tiến Bảo cay đắng. Có hay không không quan trọng, trọng điểm là mệnh tiện này của nô tài, và tính mạng của cả nhà trên dưới, đều nằm trong tay vị chủ tử kia.
Hắn cười nói: "Ngũ điện hạ dĩ nhiên là tốt với nô tài, có trời đất chứng giám!"
Quân Hoài Lang cười cười, nói: "Ta cũng biết ngươi bình thường rất thông minh. Hiện tại có người muốn hại chủ tử nhà ngươi, nên cần ngươi làm một chuyện nhỏ."
Tiến Bảo nghe vậy, trong lòng càng đắng chát.
Vì sao các tiểu chủ tử, mỗi người đều cảm thấy đây là việc mình có thể làm?
Có một vị muốn mình vì hắn bán mạng còn chưa đủ, giờ lại tới vị thứ hai. Trước khi theo Tiết Yến, ai cũng biết hắn Tiến Bảo là đồ bỏ đi tham sống sợ chết, tại sao bây giờ bị bắt mang trọng trách như vầy?
Chẳng qua, vị thứ hai cùng vị đầu không giống nhau, vị kia lấy chết bức ép, là kẻ tàn nhẫn muốn tính mạng cả nhà hắn, nhưng vị thế tử điện hạ trước mặt này, ôn hòa lại thiện lương, nói chuyện toàn dùng giọng điệu thương lượng, hắn sao có thể cự tuyệt được?
Việc này phải làm, có chết cũng phải làm.
——
Qua ngày Thiên thu của Hoàng Thượng, chớp mắt đã vào tháng 11. Đến thời điểm trời Trường An lạnh nhất, đêm ngày càng dài, cách Đông chí* cũng càng gần.
*Đông chí: ngày có đêm dài nhất trong năm, vào khoảng 21, 22 tháng 12.
Mỗi ngày, Quân Lệnh Hoan đều ở trong cung, trong lúc rảnh rỗi, có các cung nữ và ma ma dìu dắt mà bắt đầu học thêu thùa. Quân Lệnh Hoan cảm thấy vô cùng hứng thú với hoạt động này, chỉ trong thời gian ngắn, làm ra rất nhiều túi tiền.
—— chỉ là chất lượng đều không như mong muốn, đường may xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn không ra thêu cái gì.
Quân Lệnh Hoan làm không biết mệt, Quân Hoài Lang cũng sẽ không diệt đi hưng phấn của nàng. Y còn nhân ngày nghỉ tắm gội, gọi Tiết Yến và Tiết Duẫn Hoán đến phòng Quân Lệnh Hoan, để Quân Lệnh Hoan đưa túi tiền tự làm cho bọn họ chọn.
Tiết Duẫn Hoán cầm lên túi tiền, tràn trề thích thú mà lật đi lật lại xem, rồi duỗi tay xoa đầu Quân Lệnh Hoan: "Lệnh Hoan muội muội, con hổ này thêu đẹp lắm, rất sống động."
Quân Lệnh Hoan mất hứng mà đập tay hắn: "Cái gì mà hổ, đó là linh miêu!"
Tiết Duẫn Hoán bày ra dáng bộ chợt tỉnh ngộ: "A, là miêu hả? Tướng mạo hung ác như vậy, thật đúng là không nhìn ra!"
Quân Lệnh Hoan tức giận đến nỗi muốn nhào lên đánh hắn.
"Mắt Lục hoàng tử ca ca của muội không tốt." Quân Hoài Lang cười, dỗ dành nàng. "Chỗ nào giống con hổ? Hắn chưa bao giờ thấy hổ mới nói thế."
Quân Lệnh Hoan tuyệt đối tin tưởng ca ca của nàng, đưa qua một đống túi tiền mình thêu trước mặt Quân Hoài Lang để y chọn.
Quân Hoài Lang cầm lấy cái trên cùng. Đường may túi thô ráp, phía trên thêu con vịt ngũ sắc cong vẹo.
"Đây là gì?" Quân Hoài Lang hỏi.
"Là uyên ương!" Quân Lệnh Hoan ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.
Bên cạnh, Tiết Duẫn Hoán lại cười lớn.
Quân Hoài Lang trấn tĩnh tự nhiên, cười ôn hòa mềm mại, nói với nàng: "Quả thật là uyên ương, Lệnh Hoan thêu thật là đẹp mắt."
Tiếp theo, y ngẩng đầu liếc Tiết Duẫn Hoán một cái, để hắn nghẹn về mấy lời sắp nói.
Trong lòng Tiết Duẫn Hoán nói thầm. Từ nhỏ đến lớn, ai dám làm mình tủi thân? Cũng chỉ có thế tử Quân gia này được cưng chiều mà kiêu ngạo, và tên sát tinh không coi ai ra gì kia.
Hắn chịu oan ức nhiều nhất ở cung Minh Loan, nhưng lại cố tình thích đến đây chơi nhất, thật kỳ thay quái thay.
Bên kia, Quân Lệnh Hoan lại nâng một vốc nhỏ túi tiền đến trước mặt Tiết Yến.
Ngũ hoàng tử ca ca tuy không thích nói chuyện cũng không yêu cười, ngày thường chỉ ngồi một bên, trầm mặc lại uy nghiêm, có chút đáng sợ. Bất quá ca ca nói, Ngũ hoàng tử ca ca là người tốt, nàng tin tưởng ca ca nhất, cho nên cũng không sợ hắn.
"Ngũ hoàng tử ca ca, ta cũng cho ngươi một cái!" Quân Lệnh Hoan mềm mại mà nói, mang dáng vẻ hào phóng thiên hạ không ai sánh bằng.
Tiết Yến rủ mắt, thì thấy trong đôi bàn tay nhỏ có tổng cộng ba bốn cái túi tiền, hình thù kỳ quái, hoa văn bên trên rối loạn, chỉ thấy được một nùi chỉ, chứ không thể nhìn ra thêu cái gì.
Hắn nhìn lướt qua, khoé mắt bắt được túi tiền uyên ương như vịt trong tay Quân Hoài Lang.
Thấy Quân Hoài Lang buông rèm mắt, cởi túi tiền thủ công Tô Châu xanh da trời, có điểm xuyết ngọc Hoà Điền* trên người xuống, trút hết mấy viên hương liệu bên trong vào túi tiền uyên ương có đường may thô thiển kia.
*ngọc Hoà Điền: 1 trong những loại ngọc nổi tiếng của TQ, khai thác ở Tân Cương; chất trong đục, màu trắng là nổi tiếng nhất.
Y giao túi thêu Tô Châu cho Phất Y bảo quản, tự tay đeo cái túi thơm màu sắc tươi sáng, thô tục lên hông. Hôm nay y mặc y phục màu nhạt, chợt có túi tiền đỏ loét trên người, nhìn có chút gàn dở.
Nhưng ánh mắt y, dịu dàng mà dung túng. Mặc dù có tướng mạo lạnh tanh, lãnh đạm bậc nhất, người lại mềm mại, ấm áp đến say đắm tâm hồn.
Bên cạnh, Tiết Duẫn Hoán chỉ vào Quân Hoài Lang cười to, nói vịt này quá tinh xảo độc đáo, túi thơm treo trên người Quân Hoài Lang, đúng là có hiệu quả vẽ rồng điểm mắt*. Quân Hoài Lang cũng không giận, làm bộ mắng hắn hai câu, thần sắc dịu dàng như cũ, khen Quân Lệnh Hoan thêu rất dễ nhìn.
*画龙点睛- vẽ rồng điểm mắt: làm nổi bật nét chính, khiến toàn thể sinh động hơn.
Tiết Yến dời mắt, ngực nóng lên, tim đập nhanh, toàn thân trở nên nóng vội. Hắn bỗng chốc muốn giơ tay đặt lên lồng ngực, đè lại trái tim đang xao xuyến.
Tay hắn nâng lên giữa chừng, thì bị lý trí ngăn lại. Hắn dừng một chút, chuyển tay về hướng mấy cái túi tiền Quân Lệnh Hoan đang bưng, ma xui quỷ khiến lấy ra cái có hình con vật nhìn như gia cầm, hẳn là túi tiền uyên ương.
"Uyên ương này thêu rất đẹp." Hắn giấu đầu lòi đuôi, khen một câu.
Quân Lệnh Hoan lại thẹn thùng mà nở nụ cười.
"Không phải uyên ương!" Nàng cười, đôi mắt cong cong, mềm mại nói. "Là vịt con!"
Tiết Duẫn Hoán cười ngặt nghẽo, hận không thể đấm xuyên giường nệm.
Tiết Yến lành lạnh nhìn hắn một cái, cũng không nói nữa.
Mấy người ngồi trong phòng Quân Lệnh Hoan trong chốc lát, đến gần thời gian dùng cơm trưa, mới cáo từ rời đi.
Chờ hai người đi ra ngoài, Quân Hoài Lang nhìn mấy cái túi thơm nho nhỏ còn lại trên bàn, như có điều suy nghĩ.
Y nhớ tới sự tình mà y căn dặn Tiến Bảo vào ngày đó.
Tuy rằng làm theo y dặn, nếu Điểm Thúy muốn động tay động chân ở chỗ của Tiết Yến, đã có sách lược vẹn toàn để ứng đối. Nhưng, nếu có thể lưu lại chút nhược điểm của nàng, vậy thì mới thật sự không chút sơ hở.
Nhớ không lầm, sau khi y vào cung, Thục phi sợ y thiếu đồ vật, đặc biệt dặn dò cung nhân tặng cho y rất nhiều vật phẩm. Ngày ấy Điểm Thúy không có ở đây, tất cả đều là Trịnh Quảng Đức quyết định. Trịnh Quảng Đức ăn xài phung phí, gọi người nâng một đống đồ vật linh tinh rối loạn đưa đến cho y.
Mỗi trắc điện đều có một kho hàng nhỏ riêng. Quân Hoài Lang đi vào kiểm kê một phen, nhớ rõ bên trong có thứ đồ khá độc đáo.
Là mấy viên hương liệu Tây Vực tiến cống, tuy mùi hương mờ nhạt nhưng đeo mấy ngày, khắp người sẽ thơm ngát, dù là đồ vật bị chạm qua, mùi thơm có thể lưu lại đến nửa tháng.
Viên hương liệu này quả thực thích hợp cho nương nương trong cung dùng. Hương nhẹ lượn lờ, lại có thể vương vấn trên người Thánh Thượng, khiến người nhớ đến.
Nhưng Thục phi lại không thích loại mùi hương phảng phất này, đậy kín trong nhà kho cũng đã vài năm.
Quân Hoài Lang trầm ngâm trong giây lát, nhìn về phía Quân Lệnh Hoan.
Quân Lệnh Hoan còn ngồi bên cạnh bàn, yêu thích không nỡ rời tay mà cầm lên từng cái túi tiền của mình, càng xem càng có cảm giác thành tựu. Nhìn một lúc, nàng chợt nghĩ tới gì đó, thở dài, nằm bò lên đống túi tiền.
"Ca ca." Nàng nói. "Thật đáng tiếc, nhiều túi tiền như vậy, làm sao đeo hết được đây?"
Quân Hoài Lang nghe vậy, suy tính trong lòng càng thêm rõ ràng. Y chải chuốt ý nghĩ, cười cười, nói: "Sao không đeo hết được?"
Quân Lệnh Hoan cường điệu nói: "Ở đây có thiệt là —— nhiều đó!" Vừa nói, nàng vừa vung tay vài cái.
Quân Hoài Lang cười đến ôn nhu: "Nhưng trong cung còn có rất nhiều ca ca, tỷ tỷ mà? Đã gần đến Đông chí, Lệnh Hoan đưa đồ thủ công của mình làm lễ vật cho các ca ca tỷ tỷ, được không?"
Mắt Quân Lệnh Hoan lập tức sáng lên.
"Được ạ!" Nàng từ ghế trên nhảy xuống, nóng lòng muốn thử mà đi tìm sọt kim chỉ của nàng. "Cung Minh Loan có thật nhiều tỷ tỷ xinh đẹp, Lệnh Hoan cần phải làm thêm một ít!"
Quân Hoài Lang cười lắc lắc đầu, ánh mắt trông về hướng chính điện ngoài cửa sổ.
Bên kia, Tiết Yến về đến Tây trắc điện, cầm túi tiền đánh giá thật lâu.
Tiến Bảo đi lại châm trà cho hắn, cẩn thận mà liếc mắt dòm một cái, thình lình bị đường may loạn xạ đâm vào mắt.
Này...... Cái gì đây! Tự dưng chà đạp một tấm gấm tốt!
Hắn thấy Tiết Yến không chú ý đến ánh mắt của mình, bèn nhanh nhẹn đổ xong ly trà, xoay người muốn ra ngoài.
Nhưng chưa đi hai bước, Tiết Yến đã lên tiếng.
"Lại đây." Mắt hắn cũng chưa nâng, nhàn nhạt ra lệnh.
Tiến Bảo giống như bị dây cương giật ngược lại, vội vàng quay người, đầy mặt nịnh nọt mà cười đi đến bên người hắn: "Điện hạ có gì dặn dò?"
Tiết Yến đặt túi tiền lên bàn, hỏi: "Phía trên thêu cái gì?"
...... Việc này nhưng làm khó Tiến Bảo.
Vẻ mặt hắn đau khổ nhìn hồi lâu, thử nói: "Là con...... Vịt ạ?"
Lại thấy Tiết Yến nghiêm mặt, giương mắt cảnh cáo hắn một cái, lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, là uyên ương."