Ta Từ Mỹ Nhân Mổ Lợn Trở Thành Hầu Phu Nhân

Chương 216:




Thật hiếm khi có được không phải là ngày tuyết, là một ngày ấm áp.
Phàn Tiểu Linh ôm bội kiếm đứng ngoài cửa điện của hành cung, nhìn những cành cây c.h.ế.t khô vươn dài bên ngoài bức tường trong sân, nắng ấm chiếu nghiêng sang bên này, đầu tường và bên trên cành khô cũng tích tụ một tầng tuyết trắng, ánh nắng rơi xuống cũng tạo ra một tầng màu vàng nhạt, nhưng không khí vẫn ẩm ướt và lạnh lẽo.
Du Thiển Thiển bưng chung canh đi vào bên trong điện.
Tề Mân tựa hồ biết hôm nay nàng ta sẽ tới, bởi vì vết thương trên người, hắn ta chỉ ngồi dựa vào trên giường, trên vai khoác một thân ngoại bào màu đỏ tía, dưới ánh đèn sáng trưng trước cửa sổ, trên y phục bụi bặm mơ hồ hiện ra hoa văn tường vân như ý.
Tóc của hắn ta tựa hồ đã được chăm sóc cẩn thận, bị trọng thương nằm trên giường nhiều ngày, nhưng nhìn qua cũng không có bẩn, vẫn đen nhánh tỏa sáng như trước, tựa như sa tanh.
Chỉ là người của hắn ta gầy đi rất nhiều, trong thoáng chốc có thể không chống đỡ một thân xiêm y kia.
Du Thiển Thiển chỉ nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi ánh mắt, bưng chung canh tiếp tục đi về phía trước.
Tề Mân nghe thấy tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại, nhìn hai con chim nhỏ ngoài cửa sổ đang kiếm ăn trong sân tuyết tan, đôi tay ở giữa đệm chăn không còn vuốt ve trên ban chỉ, xương ngón tay thon dài, giống như khớp trúc, lại trắng nhợt đến kịch liệt, khiến cho người ta lo rằng hai tay kia nếu chỉ hơi dùng sức nắm thứ gì thôi, khớp xương sẽ không chịu nổi bị đè nặng và gãy.
Không ai nói chuyện gì, chỉ có động tác nhẹ nhàng của Du Thiển Thiển đặt chung canh đặt lên bàn, sau đó rót đầy canh vào một chiếc bát sứ mỏng màu trắng.
"Cô đã nghĩ, nàng sẽ không tới."
Du Thiển Thiển bưng một bát sứ đầy canh từ trên bàn xoay người lại, phát hiện chẳng biết khi nào hắn ta đã nhìn sang, ánh mắt vẫn u ám như trước, giống như kền kền trên vách đá, hoặc là rắn độc chui ra khỏi hang để săn tìm thức ăn sau khi ngủ đông.
Khóe miệng Du Thiển Thiển khẽ nhếch lên một độ cong dịu dàng, nhưng ánh mắt lại trong trẻo gợn sóng, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào hắn ta: “Dù sao cũng phải đích thân đến đưa ngươi đoạn đường cuối cùng này.”
Tề Mân nhìn bát canh trong tay nàng ta, trong đôi mắt đen cuồn cuộn cảm xúc khó hiểu: “Làm khó cho nàng còn phải đặt biệt nấu chung canh tuyết cáp, phí tâm rồi.”
Du Thiển Thiển mỉm cười: “Tử tù trong đại lao sắp đến pháp trường, cũng phải ăn bữa cơm trước khi bị chặt đầu, không phải sao?”
Nàng ta nhanh mồm nhanh miệng, ý cười không tới đáy mắt.
Tề Mân yên lặng nhìn nàng ta: "Cô cũng không biết, nàng lại có kiểu miệng lưỡi lanh lợi như vậy."
Nàng ta sợ đau, sợ phiền phức, sợ chết, ngoan ngoãn nhất, nhìn qua có vẻ là một người không có chủ kiến đàng hoàng, nhưng cũng dưới vẻ bề ngoài này, lại ẩn giấu một trái tim hoang dã, nếu không nàng ta sẽ không ba phen mấy bận âm mưu chạy trốn.
Mỗi lần bị bắt trở về, nàng ta sẽ không cuồng loạn, ăn, uống, ngủ, tuyệt đối không làm chuyện gì khiến bản thân phải chịu khổ. Nàng ta chịu đựng tất cả những hình phạt mà hắn ta đưa ra, khiến người ta cảm thấy nàng ta rất ngoan, nhưng nếu như có cơ hội lần nữa, nàng ta vẫn chạy trốn không quay đầu lại.
Loại dáng vẻ tỏa sáng rạng rỡ như vậy, hắn ta chưa từng nhìn thấy qua.
Du Thiển Thiển dùng thìa khuấy canh trong bát, nói: "Chuyện ngươi không biết, có lẽ còn nhiều lắm."
Nàng ta không muốn cùng lãng phí miệng lưỡi với hắn ta, trực tiếp hỏi: "Ngươi hận Tùy gia như thế, năm đó Thái tử phi nương nương đã dùng trận đại hỏa Đông Cung biến ngươi thành đại công tử Tùy gia, là vì sao?"
Tề Mân nhìn nàng ta không nói lời nào, dường như cảm thấy nàng ta lạnh lùng đến lạ lẫm.
Du Thiển Thiển thờ ơ nhìn hắn ta: "Giang sơn này là của Tề gia các ngươi, năm đó người c.h.ế.t ở trận Cẩm châu cũng là phụ vương của ngươi, bây giờ muốn định tội hai nhà Tùy, Ngụy, ngươi cũng không đến mức muốn thay kẻ thù mình giấu giếm chứ?"
Nghe thấy giọng điệu có chút châm chọc của nàng ta, Tề Mân nhìn nàng ta một lúc rồi quay đi, chậm rãi nói: “Những tên ảnh vệ mà phụ vương để lại cho cô trong đó có người tên là Phó Thanh, là trốn về từ thành Cẩm châu năm đó, viện quân cùng với lương thực đã lâu chưa đến, phụ vương đã phái ông ta đến cầu viện Sùng châu, Tùy Thác lại không chịu phát binh, còn muốn dùng loạn tiễn b.ắ.n c.h.ế.t ông ta, nói Cẩm châu vừa bị phá, thiên hạ này nên đổi thành họ Ngụy."
Sắc mặt Du Thiển Thiển có chút d.a.o động, nhưng lại không lên tiếng, giọng nói của Tề Mân không chút gợn sóng mà tiếp tục kể ra ẩn tình năm đó.
"Phó Thanh vốn là người của lục lâm*, giỏi khinh công, may mắn đào thoát được trận hạ sát của phủ Trường Tín vương, nhưng bị thương nặng, kéo lấy một thân thương tích chạy về nơi khác báo tin cầu viện được nửa đường, Cẩm châu đã bị phá, phụ vương và Tạ Lâm Sơn đều tử trận, ông ta biết đại thế đã mất liền chạy về trong kinh báo tin. Lúc đó kinh thành đã nằm trong tay Ngụy Nghiêm, chuyện ông ta tư thông với Thục phi huyết tẩy hoàng cung, mẫu phi ở Đông Cung cũng có thể nghe được chuyện này, lại căn cứ vào tin tức của Phó Thanh, càng thêm hoảng sợ."
*lục lâm: những kẻ cướp sống trong rừng
"Sau khi Cẩm châu bị mất đều trách lên người Thường Sơn tướng quân Mạnh Thúc Viễn, có thuộc hạ cũ của Mạnh gia đến Đông Cung để giải oan, chân trước vừa tiến vào cửa lớn Đông Cung, chân sau liền trở thành bộ tử thi trên vũng máu. Tại Mạnh gia từ nữ nhi, tế tử, cho đến thuộc hạ cũ, cũng đều c.h.ế.t hết."
Khi Tề Mân nói đến đây, khóe miệng hắn ta câu lên tràn đầy sự mỉa mai và thờ ơ: "Đông Cung biết bí mật của Ngụy Nghiêm, ông ta sẽ không bỏ qua cho Đông Cung, trước khi Ngụy Nghiêm ra tay, mẫu phi đã dùng trận đại hỏa giấu cô tại phủ Trường Tín vương.”
Đây cũng là quá khứ đã đè nặng hắn ta đến khó thở hơn mười mấy năm. Hắn ta cười nhạt nhìn Du Thiển Thiển: “Nàng xem, chỉ khi người ta đủ tàn nhẫn mới có thể đạt được thứ mình muốn, mẫu phi nói Ngụy Nghiêm cho tới bây giờ đều là lòng lang dạ thú, lúc trước tiên đế thiên vị cho Thập Lục hoàng tử, khắp nơi chèn ép phụ vương, tất cả thần tử tại Đông Cung đều đang mưu đồ muốn giúp phụ vương lấy lại sủng ái, ổn định vị trí trữ quân, chỉ có Ngụy Nghiêm lớn tiếng nói sao không bảo tiên đế ‘Nhường ngôi’.”
Hắn ta dừng một chút, trên mặt lộ ra một tia hoang mang ngơ ngẩn: "Nếu như lúc đó diệt trừ Ngụy Nghiêm, có lẽ sau này sẽ không phát sinh những chuyện như vậy. Phụ vương của cô là thiếu quyết đoán, mới rơi vào kết cục thế kia, một thân hiền danh thì có ích lợi gì? Cô sẽ không trở thành người như vậy."
Du Thiển Thiển lạnh lùng nói: "Đạo lý chó má, những chuyện cầm thú ngươi đã làm, còn muốn tìm cho mình một lý do đường hoàng!"
Tề Mân cũng không tức giận, chỉ là nhìn chằm chằm nàng ta nói: "Dáng vẻ nàng mắng chửi người, so với khi ngoan ngoãn đẹp mắt hơn rất nhiều."
Du Thiển Thiển hung hăng cau mày, chỉ cảm thấy cỗ lạnh băng của rắn độc quấn lên da thịt lại ập tới, nàng ta không giấu giếm vẻ chán ghét của mình: “Tên điên!”
Vẻ mặt sợ hãi của nàng ta dường như làm Tề Mân hài lòng, khiến hắn ta nở nụ cười trầm thấp.
Trong lòng Du Thiển Thiển buồn bực, đứng dậy chuẩn bị rời đi, hắn ta thu lại nụ cười, nhẹ giọng gọi nàng ta lại: "Canh đã chuẩn bị xong, đút cho cô uống hết đi, chớ nên lãng phí tâm ý lần này của nàng."
Hắn ta bị thương nặng không thể xuống giường được nữa, sinh hoạt hàng ngày đều phải có người chăm sóc, thật không ngờ, Tạ Chinh còn sai người hạ nhuyễn cốt tán cho hắn ta, cho nên nếu như Du Thiển Thiển gặp riêng hắn ta cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Du Thiến Thiển quay đầu nhìn hắn ta, hắn ta tựa vào trên gối mềm, thần sắc bình tĩnh, tựa hồ không biết trong canh có độc c.h.ế.t hắn ta hay không, đôi mắt hẹp dài của hắn ta vỡ ra dưới ánh nắng, toàn thân tái nhợt thiếu sức sống dường như được phơi dưới ánh sáng mặt trời, trong thoáng chốc cũng lộ ra chút hương vị ôn hòa...
Thấy Du Thiển Thiển không trả lời, hắn ta lại cười với nàng ta, cố ý nói: "Không đành lòng sao?"
Du Thiển Thiển lại ngồi xuống, dùng thìa múc một từng thìa từ trong chung canh tuyết cáp đã nguội lên đến môi của hắn ta.
Vẻ mặt của nàng ta bình tĩnh đến mức lãnh đạm, trên mặt hắn ta cũng không nhìn ra được cảm xúc gì, khi uống vào thậm chí còn nhận xét một câu: “Độ lửa không sai, đáng tiếc lại nguội rồi.”
Du Thiển Thiển không nói chuyện, chỉ là múc một thìa nữa đút cho hắn ta.
Hắn ta vẫn nhìn, vẫn tiếp tục há miệng uống hết.
Sự yên tĩnh lúc này dường như không giống như ai sẽ muốn g.i.ế.c ai, tựa như là một đôi quyến lữ.
Một bát canh đã thấy đáy, Tề Mân cười hỏi: “Còn nữa không?”
Du Thiển Thiển nói: "Trong chung còn nửa bát."
Tề Mân nói: “Đút hết cho cô đi."
Khóe môi hắn ta vẫn còn vương một nụ cười, không còn lạnh lùng nữa, có chút hờ hững: “Sau này sẽ không uống được nữa.”
Đương nhiên không uống được, hắn ta làm gì còn có sau này?
Du Thiển Thiển khuấy thìa dừng một chút, chỉ nói: "Chờ một chút."
Sau khi đút xong nửa bát canh còn lại trong chung, Tề Mân dựa vào gối, hơi nghiêng đầu nhìn Du Thiển Thiển, đột nhiên nói: "Cô đã điều tra nàng."
Du Thiển Thiển ngước mắt lên nhìn hắn ta.
Hắn ta nói: "Tên của nàng không phải là Thiển Thiển, trong nhà bần hàn, phía trên còn có huynh trưởng, phía dưới có ba tiểu đệ tiểu muội, phụ mẫu không đặt tên cho nàng, vẫn luôn gọi nàng là Nhị Nha. Nàng cũng chưa từng đi làm ở tửu lâu, trong nhà vì muốn cưới thê tử cho huynh trưởng, đã đem nàng bán cho người môi giới, nàng bị Triệu gia mua đi, đưa đến chỗ của cô."
Du Thiển Thiển vẫn im lặng.
Đại khái là do dược tính phát tác, trên môi Tề Mân đã hiện lên một tầng tím đen nhàn nhạt, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Du Thiển Thiển, có chút khó khăn nói: "Cô chỉ muốn biết, nàng là ai."
Du Thiển Thiển vẫn không trả lời.
Hắn ta vẫn tự nói: "Cô hồn dã quỷ? Hay là... vong linh đắc đạo?"
Khi hàng mi đen như quạ cụp xuống, đôi mắt trì trệ của hắn ta rốt cuộc cũng có chút gợn sóng: "Để cô... đi được rõ ràng một chút."
Du Thiển Thiển vẫn bình tĩnh như mọi khi: "Ngươi là bị ảnh hưởng độc tính, ký ức hỗn loạn, ta chính là Du Nhị Nha, trước khi bị người trong nhà bán cho người môi giới đã làm việc tại tửu lâu, Thiển Thiển là tên ta tự đặt cho mình."
Nàng ta từ trên ghế đứng dậy, còn giúp hắn ta kéo chăn: "Ngươi mệt mỏi thì ngủ đi, độc này nhẹ nhàng, sẽ không quá đau, một khi ngủ đi thì cái gì cũng không biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.