Ta Từ Mỹ Nhân Mổ Lợn Trở Thành Hầu Phu Nhân

Chương 69:




Con của hoàng đế cũng không dám lớn tiếng nói lời như vậy, bảo Tạ Chinh ở rể cho nhà một dân nữ, nói đùa giỡn gì vậy hả?
Thấy hắn ta thất thố như thế, Triệu thợ mộc càng tin vào suy đoán của mình hơn một chút.
Ông vội vàng nói: "Đứa trẻ Ngôn Chính đó được cháu gái của lão nhân cõng từ trong tuyết trở về, sau mới nhặt được cái mạng, về sau một thân thương thế, ngay cả giường cũng không xuống được, cũng là do cháu gái kia của lão nhân không chê hắn, giữ hắn ở lại dưỡng thương, dựa vào công việc mổ lợn kiếm bạc bốc thuốc xem bệnh cho hắn, lui tới cũng có tình cảm."
Công Tôn Ngân vừa mới lau sạch nước trà đọng trên khóe miệng, nghe xong những lời này, sắc mặt trở nên cực kỳ quái dị: "Cháu gái của ngươi... là đồ tể mổ lợn?"
Trước đó hắn ta đã nghĩ, một nữ tử bình thường sao có thể tùy tiện để Tạ Chinh ghi nhớ.
Triệu thợ mộc sợ hắn ta coi thường Phàn Tiểu Linh, nói: “Nha đầu đó là một đứa nhỏ số khổ, trong nhà con bé vốn là mổ lợn để kiếm sống, trên trấn còn có mở một cửa hàng thịt, lâu dài buôn bán xem như náo nhiệt, nhưng không ngờ được phụ mẫu của con bé c.h.ế.t trong tay sơn tặc, trong nhà chỉ còn lại con bé với một ấu muội năm tuổi, vì để kiếm sống, con bé mới bất đắc dĩ dựa vào mổ lợn để nuôi cả nhà."
Vừa nói, ông vừa len lén liếc nhìn khuôn mặt Công Tôn Ngân, phát hiện thần sắc Công Tôn Ngân có chút một lời khó nói hết, đáy lòng còn có chút đắc ý.
Ông nói tất cả những điều kia, đơn giản là muốn nói cho người làm quan trước mắt này, Phàn Tiểu Linh đối với Ngôn Chính ân trọng như núi, nếu như bọn họ ép Tạ Chinh lấy nữ nhi của tướng quân, chính là vô đạo đức.
Lùi lại một vạn bước, nếu Ngôn Chính đồng ý lấy nữ nhi của tướng quân, như vậy nhân phẩm của hắn sẽ bị coi là thấp kém, dù sao thì ngay cả thê tử có ân cứu mạng mình cũng có thể vứt bỏ, những người làm quan này muốn gả nữ chi cho hắn, cũng phải cân nhắc cẩn thận một chút.
Thật không ngờ được, sau khi nghe những gì Triệu thợ mộc nói, Công Tôn Ngân đã tưởng tượng ra một nữ tử mặt mũi dữ tợn, thân hình vạm vỡ cầm theo đao mổ lợn.
Hắn ta ác tâm rít lên một tiếng chói tai, sau đó nhớ tới câu nói “Là nàng không muốn đi theo ta” kia của Tạ Chinh, vội vàng xoa xoa cánh tay.
Thảo nào tên kia không gần nữ sắc, nguyên lai là hắn thích dạng này sao?
Trong đầu còn chút hy vọng cuối cùng, Công Tôn Ngân tâm tình phức tạp hỏi: "Cho nên Ngôn Chính ở rể cho người cháu gái của ngươi, chính là vì báo ân?"
Triệu thợ mộc lập tức dựng râu trừng mắt nhìn hắn ta: "Như thế nào lại là báo ân, đôi tiểu phu thê kia thật là ân ái! Những tên lưu manh trong thị trấn không thể làm gì khác hơn là đến nhà cháu gái của lão nhân gây rối, là cháu rể đã đánh đuổi đám người kia đi. Hắn lại hiểu biết chữ nghĩa, thấy cháu gái của lão nhân vì trị thương cho hắn, đi sớm về khuya mổ lợn kiếm bạc, cho dù thương thế hắn vẫn chưa khỏi hẳn đã viết văn bát cổ nhờ lão nhân đem lên cửa hàng sách trên trấn. Trong ngày tết, hắn còn giúp hàng xóm trong toàn bộ ngõ nhỏ viết câu đối xuân! Cháu gái của lão nhân bận rộn ở cửa hàng thịt, thương thế hắn khá hơn một chút liền đến cửa hàng hỗ trợ bán thịt lợn..."
Triệu thợ mộc vẫn còn đang thao thao bất tuyệt kể về cuộc sống ân ái hàng ngày của đôi tiểu phu thê, Công Tôn Ngân nghĩ đến dáng vẻ khi Tạ Chinh bán thịt lợn, lại nhịn không được rùng mình, trên cánh tay lại nổi đầy da gà.
Chính xác thì tên kia trong những ngày gặp nạn đó, đã trải qua những thứ gì rồi?
Ở rể cho một nữ đồ tể mổ lợn?
Rít — quá đáng sợ.
Dựa theo hiểu biết của hắn ta đối với Tạ Chinh, nếu Tạ Chinh không muốn làm, Thiên Vương lão tử hạ phàm đến ép buộc hắn cũng sẽ không được, cho nên có tám phần là Tạ Chinh tự nguyện ở rể.
Biết được điều này, Công Tôn Ngân ngày càng cảm thấy không hợp với thói thường.
Chẳng lẽ tên kia rất thích nữ tử bưu hãn cao lớn vạm vỡ?
Công Tôn Ngân cảm thấy, nếu để cho các quý nữ ở kinh thành biết được những chuyện này, sợ là từng người sẽ khóc đứt gan đoạn ruột...
Thấy vẻ mặt của người làm quan này biến ảo khó lương, Triệu thợ mộc lại sợ bọn họ có ý nghĩ khác đối với Tạ Chinh, bèn nói thêm một câu: “Chờ đến khi trận chiến này kết thúc, người cháu rể kia của lão nhân về nhà, không chừng con cái đều có thể chạy ra đồng được rồi."
Trên mặt của Công Tôn Ngân lại biểu lộ ra vẻ được gọi là kinh hãi: “Ngươi... cháu gái của ngươi có thai rồi?"
Triệu thợ mộc lúng ta lúng túng nói: "Cái này cũng khó mà nói chắc được, lúc trước ở thôn lão nhân có một hán tử đi tòng quân không lâu, thê tử của hắn ở nhà đã phát hiện mình có thai."
Trong lòng ông thầm nghĩ lại, những người nhà cao cửa rộng kia muốn gả nữ nhi, cho dù có thể chịu đựng được bên người cô gia có thông phòng thị thiếp gì đó đi, nhưng cũng sẽ không chịu đựng được việc trước khi đại hôn đã có con cái.
Người vẫn luôn ôn tồn lễ độ trước mặt người khác như Công Tôn Ngân đây, lần này coi như thật sự đã bị sụp đổ, trong lòng của hắn ta hiện giờ đang nổi lên một cơn sóng gió.
Còn người luôn mắt cao hơn đầu như Tạ Chinh kia, vậy mà lại rơi vào trên tay của một nữ đồ tể?
Công Tôn Ngân nhịn không được dùng sức nhéo bắp đùi của mình một cái, đau đến mức khóe miệng của hắn ta nhếch lên, sau khi xác định đây không phải là nằm mơ, thần sắc của hắn ta càng thêm rã rời, miễn cường nói hai câu khách sáo với Triệu thợ mộc, liền mang theo bộ mặt hoài nghi nhân sinh rời đi.
Triệu thợ mộc nhìn bóng lưng kinh ngạc hoang mang của hắn ta, ngược lại tâm tình vô cùng vui vẻ uống một tách trà. Xem như là ông có thể thay đôi tiểu phu thê kia ngăn cản được một trận đào hoa nát.
-
Khi Công Tôn Ngân rời khỏi quân trướng, đúng lúc đụng phải người giáo úy của quân Tế châu đến để tìm Triệu thợ mộc lấy thuốc cao.
Đối phương nhận ra Công Tôn Ngân, vừa nhìn thấy hắn ta liền cung kính chắp tay hành lễ: "Công Tôn tiên sinh."
Sắc mặt Công Tôn Ngân vẫn còn mê mang hoảng hốt, sau khi gật đầu thì hỏi thăm: “Vậy người thợ mộc từng làm đại phu chữa bệnh cho gia súc kia là người đã chữa khỏi bệnh phong thấp cho ngươi?”
Hồ giáo úy là một hán tử thô lỗ hào phóng, hắn ta không cảm thấy bởi vì Triệu thợ mộc là đại phu chữa bệnh cho gia súc thì kiêng kỵ cái gì, cơn đau trên thắt lưng do phong thấp đã hết, hai ngày này hắn ta cảm thấy vô cùng thư thái, lúc này liền nhếch miệng cười toe toét gật đầu: "Đúng vậy, Công tôn tiên sinh tìm ông ấy là có việc gì sao?"
Xem ra hắn ta đã không tìm nhầm người.
Cháu rể trong miệng của người thợ mộc đang nói đến không thể nghi ngờ chính là Tạ Chinh.
Công Tôn Ngân nói: "Tùy tiện hỏi một chút thôi."
Sau khi hắn ta mang theo một bộ mặt hoài nghi nhân sinh trở về doanh trại của Yến châu, tìm đến thân binh nhỏ giọng bàn giao một số việc, ánh mắt phức tạp nói: "Đừng đi quấy rầy nữ tử kia, chỉ cần chú ý đến hành động của nàng ấy là được."
Sau khi thân binh lĩnh mệnh thì lui ra, Công Tôn Ngân nhìn chằm chằm quân trướng của Tạ Chinh một lúc, nhớ tới dáng vẻ thất thần mất mát của Tạ Chinh trước đó ở trong doanh trướng, hắn ta kịch liệt rùng mình, lẩm bẩm nói: “Tên kia, chẳng phải là quá lâu không nhìn thấy nữ nhân rồi?"
Bởi vì tâm trạng không tốt, Tạ Chinh cưỡi ngựa chạy một vòng doanh trại tuần tra đã trở về, vừa vặn nghe được nửa câu nói sau của hắn ta. Hắn vẫn còn ôm con chiến mã màu đen thở ra hơi khí trắng xóa từ lỗ mũi, đứng cách đó không xa lạnh lùng nói: “Quá lâu không nhìn thấy nữ nhân, đêm nay để người của ta đưa ngươi ném đến Di Hồng viện đi?”
Nếu là trước đây, Công Tôn Ngân tuyệt đối không dám đáp ứng, nhưng hôm nay sau khi gặp qua Triệu thợ mộc, hắn ta đã chịu quá nhiều kích thích, giờ khắc này đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tạ Chinh, vậy mà hắn ta lại thật sự suy tính một chút, sau đó nhìn Tạ Chinh nói: "Cửu Hành này, cả hai người chúng ta đều chưa từng đi qua thanh lâu, nếu không thì đi xem một chút đi?"
Chủ yếu là hắn ta muốn xác nhận một chút, xem có phải là ánh mắt của tên gia hỏa này có vấn đề gì không.
Tay vung roi của Tạ Chinh hơi khựng lại, khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ buông thả trong mắt đều đã bị thu hồi: “Nếu như ngươi là võ tướng dưới trướng của ta, phạt ngươi một trăm quân côn là vẫn còn nhẹ."
Công Tôn Ngân tự biết mình lỡ lời, bất quá thời điểm này nếu hắn ta thuận lòng chịu phạt, bọn họ liền bằng hữu cũng không làm được, hắn ta nhún vai cười nói: "Là ta không phải."
Tạ Chinh giao con ngựa cho thân binh của mình, vượt qua người hắn ta đi đến quân trướng, chỉ để lại một câu: "Chớ làm xấu đi quân quy của ta."
Công Tôn Ngân nhìn bóng lưng của hắn đi xa, nhẹ nhàng “Chậc" một tiếng: “Có thể khiến một kẻ như ngươi khai sáng, ngược lại ta càng thêm hiếu kỳ nữ đồ tể kia là thần thánh phương nào."
-
Trấn Lâm An.
Trong màn đêm, tuyết đọng một lớp thật dày trên mái ngói và ngọn cây, toàn bộ thị trấn hoàn toàn im ắng, đến một tiếng chó sủa cũng không có.
"Sơn phỉ đến rồi!"
"Giết người kìa, chạy mau đi!"
Những người từ các thôn trấn xung quanh chạy như đào mạng kinh hoàng thét to, tiếng thét chói tai xé nát một đêm tuyết yên tĩnh, người dân trong trấn đang ngủ mơ màng cũng bị đánh thức, khoác xiêm y lung tung lên người rồi ôm lấy trẻ nhỏ muốn chạy ra ngoài.
Ngay khi vừa mở cửa lại là một thanh kiếm sắc bén sáng như tuyết đ.â.m thẳng vào lồng ngực.
Nam nhân c.h.ế.t không nhắm mắt bị tặc phỉ bên ngoài đá một cái bay ra ngoài, phụ nhân trong phòng ôm trẻ nhỏ thì trốn vào một góc vắng, trẻ nhỏ trên tay lại bị bọn tặc phỉ bên ngoài dùng vũ lực đem ném đi, cười gằn túm tóc phụ nhân kéo người lên giường...
Chẳng mấy chốc, toàn bộ trấn Lâm An chìm trong biển lửa ngập trời, tiếng khóc của trẻ nhỏ cùng với tiếng la thét của sơn phỉ rất dữ tợn lại chói tai.
Trong ngọn lửa, có một người ngồi trên ngựa cao to, thờ ơ nhìn đám sơn phỉ c.h.é.m g.i.ế.c cướp bóc, cúi đầu nhìn huyện lệnh huyện Thanh Bình đang bị hắn ta xách trên tay như chó chết, uể oải mở miệng: “Nữ tử kia nhà ở chỗ nào?"
Lưu huyện lệnh từ lúc biết được bọn sơn phỉ thừa dịp nam đinh tráng niên trong huyện bị bắt đi trưng binh, liền bắt đầu tấn công huyện Thanh Bình, ông ta không chút nghĩ ngợi liền mang theo cả nhà lớn nhỏ bỏ trốn, vốn cho rằng nhóm người này chỉ g.i.ế.c bách tính trong huyện là đủ.
Không ngờ được sau khi ngựa chạy đi được hơn mười dặm, nhưng người này vẫn còn cưỡi ngựa đuổi theo.
Giờ khắc này toàn thân ông ta đầy m.á.u tươi, lại bị đặt trên lưng ngựa một đường điên cuồng, sớm đã sợ đến mất mật, chỉ biết cầu khẩn nói: “Tiểu nhân không biết, tiểu nhân thật sự là không biết..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.