Ta Và Tỷ Tỷ Đều Là Người Xuyên Không

Chương 7:




Đích mẫu, tỷ tỷ, ta biết hai người cũng phiền lòng, nhưng ngàn vạn lần đừng trút giận lên người ta, phải nhớ kỹ, ta cũng giống như hai người, đều là người bị hại.
Trở về phủ, đích mẫu đương nhiên là vội vàng thương lượng đối sách với phụ thân, tỷ tỷ cũng mang vành mắt đỏ hoe đi theo, với tư cách là một trong những người bị hại, ta cũng rất tự giác đứng nghe lén.
Phụ thân thong dong uống trà, đích mẫu nói đến khô cả miệng, phụ thân vẫn là bộ dạng kia, đích mẫu cũng nhìn ra không đúng.
Phụ thân buông chén trà xuống, mở miệng: "Chuyện này ta biết, cũng là ý của ta."
Đích mẫu trợn to hai mắt, tỷ tỷ cũng trợn to hai mắt, kỳ thực lúc ta nhìn phụ thân uống trà đã biết rồi, chuyện này nhất định ông ấy đã biết từ sớm.
Nhưng, ta cũng trợn to hai mắt.
Phụ thân tâm cơ thâm trầm, nhiều năm lăn lộn trên quan trường, sớm đã hỉ nộ không lộ ra sắc mặt, hơn nữa phụ thân còn có một chức vụ khác, đó chính là Thái phó.
Thái tử cưới đích nữ của ông ấy, làm sao có thể không nói cho ông ấy biết chứ.
Vậy thì, ta là một mắt xích trong kế hoạch sao.
"Phụ thân, Mộng Nhi không muốn gả cho Thái tử."
"Phụ thân, Vân Nhi cũng không muốn gả cho Nhị hoàng tử." Ta phụ họa theo.
"Kháng chỉ là tội gì? Vân Nhi." Phụ thân híp mắt nhìn ta.
Hỏi ta làm cái gì, người hỏi tỷ tỷ đi, ta chẳng qua là thuận miệng hùa theo một câu thôi.
Ta cúi đầu: "Cách chức, c.h.é.m đầu, tịch thu gia sản, còn có khả năng tru di cửu tộc."
"Vậy con gả hay không gả đây?"
Mẹ nó chứ, người cũng biết hỏi tỷ tỷ có thể sẽ bị phản bác, tỷ tỷ có thể nói c.h.ế.t cũng không gả.
Người hỏi ta, người chính là biết ta không có cốt khí.
Người chính là biết ta là quả hồng mềm.
Người vậy mà lại hỏi ta.
"Nữ nhi, gả ạ~" Giọng nói của ta đều run rẩy.
"Ta còn rất nhiều công văn cần xử lý, chắc hẳn hôm nay các con cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi trước đi."
Lời nói của phụ thân không cho phép nghi ngờ.
Nhưng ta vừa ra khỏi cửa, liền oa một tiếng khóc òa lên, chạy về viện Chỉ Lan.
Cũng mặc kệ đích mẫu và tỷ tỷ phía sau.
Chạy về viện, mẫu thân đang dựa lan can đọc sách, cửa sổ hé mở, gió nhẹ thổi qua người mẫu thân, tóc mai cứ như vậy tùy ý lay động, thật là dịu dàng.
Mẫu thân thật đẹp.
Từ nhỏ đến lớn, ta đều cảm thấy mẫu thân rất đẹp.
Lúc thì lười biếng, lúc thì tùy ý, lúc thì tinh tế.
Nhìn từ góc độ khác nhau, đều là bức tranh khác nhau.
Trên mặt ta nào còn dấu vết nước mắt.
Một đường chạy về, cùng lắm cũng chỉ là sấm to gió lớn mà thôi.
Thúy Nùng tiến lên đón ta, trách cứ Phong Hồng phía sau ta: "Sao ngươi lại để Nhị tiểu thư chạy nhanh như vậy, tóc tai đều rối hết cả rồi."
Thúy Nùng là nha hoàn thân cận của mẫu thân, Phong Hồng là của ta, nàng ta từ nhỏ lớn lên cùng ta, còn nhỏ hơn ta một tuổi, cũng là một cô nương hoạt bát.
Nha hoàn trong viện Chỉ Lan không nhiều, cũng chỉ có Thúy Nùng, Phong Hồng và hai ma ma làm việc nặng, mẫu thân thích yên tĩnh, những người này là đủ rồi.
Ta chạy vào phòng, nhào vào lòng mẫu thân, mẫu thân sinh ra đã xinh đẹp, lại luôn ôn nhu nhỏ nhẹ.
Ta thích mẫu thân.
Ta thích làm nũng trong lòng bà.
Mẫu thân dùng ngón tay thon dài vuốt ve búi tóc rối bù của ta.
Bình tĩnh nghe Phong Hồng thuật lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Nghe đến cuối cùng, mẫu thân vỗ nhẹ lên lưng ta: "Nữ tử trên thế gian này chung quy là không dễ dàng, vạn sự đều là mệnh."
Mẫu thân thở dài một tiếng.
Ta biết, mẫu thân không có cách nào, bà ấy không có cách nào hết. Bản thân bà ấy cả đời này, chẳng phải cũng bị giam cầm trong viện Chỉ Lan nhỏ bé này sao.
Người tốt đẹp như mẫu thân, cũng chỉ có thể bị giam cầm cả đời.
Ta thì có gì đặc biệt chứ.
Ta sao có thể, dễ dàng có được tương lai tươi sáng rực rỡ.
Từ khi ta sinh ra, mẫu thân liền giam mình trong cái sân này, phụ thân mỗi tháng đều đến hai lần. Mẫu thân chưa từng tranh giành sủng ái, cũng không chủ động đi tìm phụ thân, ngược lại là phụ thân, vừa đến viện Chỉ Lan liền trở nên có chút khép nép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.