Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 244: Cậu ta có thể chứ?




“Việt à, cố gắng tu luyện, nếu 3 năm sau em có thể đột phá Ám Kình trung kỳ, có thể tham gia cuộc tỷ võ của thiếu niên thiên tài đấy!” Nguyên Hùng đội trưởng khích lệ Hoàng Việt nói.
“Anh Hùng, cuộc tỷ võ này có gì đặc biệt?” Hoàng Việt tò mò hỏi.
“Ừm... 2 tháng sau nó sẽ diễn ra, định kỳ 3 năm một lần, có điều em ở Ám Kình sơ kỳ đi thi đấu là không có bất kỳ hy vọng nào, dĩ nhiên đây chỉ là cuộc thi tài của thanh niên trẻ người Việt, người vô địch và á quân, quý quân cuộc thi này có cơ hội vào những môn phái cấp trung của Việt Nam, trong các môn phái cấp trung có cao thủ Hậu Thiên, vào được rồi thì hoàn toàn có thể tiến vào vòng trong, đến nơi đó, tu luyện sẽ nhanh hơn hẳn!”
“Anh Hùng, Việt Nam mình có bao nhiêu cao thủ Hậu Thiên?” Hoàng Việt hỏi tiếp.
“Ừm... 4 người, ngoài ngài Minh Vĩ ra, còn có 3 vị nữa, nhưng cũng chỉ là Hậu Thiên sơ kỳ sơ giai, em nên biết, càng lên cao, tu luyện càng khó, nhất là nếu không có công pháp cao cấp, tu luyện sẽ càng khó hơn nữa!”
“Đến cảnh giới Hậu Thiên cũng không thể lấy được các công pháp cấp cao của Trung Quốc sao?”
“Dĩ nhiên là không, bọn Trung Quốc bảo mật rất kỹ, công pháp cấp cao chỉ có những thành viên nòng cốt của môn phái mới có thể học tập, còn không chỉ truyền thụ cho những tầng đầu tiên, vì vậy chúng ta muốn học lỏm công pháp của bọn họ cũng rất không dễ dàng!” Nguyên Hùng đội trưởng thở dài.
“Haiz, em sẽ cố gắng vậy!” Hoàng Việt dĩ nhiên biết, mình hoàn toàn có thể đột phá Ám Kình trung kỳ trong 2 tháng, thậm chí là Ám Kình hậu kỳ, có điều đột phá nhanh như vậy không biết có thể khiến anh Nguyên Hùng nghi ngờ không đây...
“Phái Vân Việt chúng ta, em đừng tưởng rằng nó đơn giản!” Nguyên Hùng đội trưởng nói ra một lời, mà khiến cho Hoàng Việt phải sửng sốt.
“Anh Hùng, phái Vân Việt có gì đặc biệt sao?”
“Đến nơi rồi, anh sẽ cho em biết!” Nguyên Hùng đội trưởng lấp lửng nói, làm Hoàng Việt càng thêm hiếu kỳ.
Mọi người đi ba ngày, cuối cùng cũng dừng lại ở một sơn trang nhỏ, nơi này theo Nguyên Hùng đội trưởng nói, chính là địa bàn của phái Vân Việt, có hơn 200 đệ tử cùng tu luyện ở trong sơn trang này, phần lớn cũng đều là thành viên của Quy Tổ, nhưng không ai có được chế độ bồi dưỡng cấp B, hầu hết đều là cấp C, Hoàng Việt được Nguyên Hùng đội trưởng thu xếp cho ở một phòng nhỏ nghỉ ngơi vài ngày, thay đổi y phục, Hải Đường công tử cũng ở chung, vài ngày sau sẽ cho Hoàng Việt đi gặp Vân Du Cư Sĩ, đến lúc đó hắn có thể chính thức trở thành một thành viên của môn phái rồi...
“Việt à, Thiên Đảo thật là thú vị!” Trong gian phòng nhỏ mang phong cách cổ xưa, Hải Đường công tử khẽ nói với Hoàng Việt.
“Anh thấy nó thú vị chỗ nào?” Hoàng Việt cũng muốn biết suy nghĩ của công tử Hải Đường.
“Ừ... nó làm anh muốn trở thành cao thủ võ lâm!” Hải Đường công tử cười hắc hắc.
“Ha ha... chỉ cần anh phấn đấu, nhất định có thể!” Hoàng Việt khích lệ khen.
“Được... được, chắc chắn rồi, anh ra ngoài tu luyện đây!”
“Vâng, nhị ca!” Hoàng Việt cũng không lười biếng, hắn mở cửa sổ phòng, sau đó ngồi xuống xếp bằng, vận chuyển tâm pháp Âm Dương Chân Kinh, vô vàn luồng linh khí hướng tới hắn như bị hút vào vậy, linh khí thấm qua da thịt, bị Hoàng Việt chuyển hóa thành Âm Dương Chi Khí, tu vi cứ thế tăng lên vùn vụt, Hoàng Việt dự tính, chỉ cần 1 tuần sau, hắn có thể đột phá đến Ám Kình sơ kỳ cao giai, 2 tuần sau, có thể đột phá đến Ám Kình trung kỳ.
“Sảng khoái!” Hô lớn một tiếng, Hoàng Việt cứ thế chìm vào tu luyện, quên đi thời gian, đến giờ ăn trưa, có người mang thức ăn đến, hắn mới tạm ngừng việc tu luyện, cùng Hải Đường công tử dùng bữa.
Hoàng Việt nhìn thức ăn đã đặt trên bàn, toàn những món lạ, theo phong cách Trung Hoa, quả thật khiến hắn cũng có chút hứng thú, Hải Đường công tử thì không nhịn được mà ăn như hổ đói, vừa ăn, hắn xúc động nói:
“Việt, chú em thật tốt với anh quá, vậy mà trước đây anh có thành kiến với chú, làm ra những việc ngay cả anh cũng thấy xấu hổ!”
“Anh Đường, chuyện đã qua rồi, anh đừng nhắc lại nữa!”
“Haiz, giá mà bé Thu còn sống, một cô bé tốt như vậy, lẽ ra anh nên trân trọng em ấy hơn!” Hải Đường công tử thở dài.
Hoàng Việt nghe vậy, lòng cũng khá buồn, bé Thu cũng thật đáng thương, còn trẻ như thể đã phải chết rồi, nhưng nếu bé ấy không làm vậy, có khi bây giờ người chết chính là hắn, không biết bé Thu ở trên trời, nhìn thấy hắn và Hải Đường công tử trở thành huynh đệ tốt, có cảm thấy mãn nguyện không.
“Anh Đường, anh thích bé Thu sao?” Hoàng Việt tò mò.
“Ban đầu thì anh không thích lắm, vì đã có bé Trang, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô bé ấy cũng thật gan dạ, không ai dễ dàng chịu đạn cho người khác đâu!” Hải Đường công tử vừa nhắc tới Phương Trang, khuôn mặt đã không giấu nổi vẻ khó chịu.
“Chị Trang, anh xử lý sao rồi?”
“Cho người rạch mặt nó, để nó sau này đừng hòng câu dẫn con trai nữa!” Hải Đường công tử lạnh lùng nói, hắn đối xử với con gái, cũng chẳng hề nhẹ nhàng như những người con trai bình thường.
Hoàng Việt cũng không nói thêm gì nhiều, sau khi ăn xong, hai người lại tiếp tục tu luyện, cứ thế, ba ngày trôi qua, Nguyên Hùng đội trưởng đến phòng, nói Hoàng Việt có thể đi gặp Vân Du Cư Sĩ, còn Hải Đường công tử, Nguyên Hùng đội trưởng lại bảo: “Cậu sau này ở phòng bếp làm việc, cũng không thể ở không như thế được, người ta sẽ nói ra nói vào!”
“Tôi... tôi làm bếp sao?” Hải Đường công tử sững sờ.
“Dĩ nhiên, còn tưởng rằng mình là đại ca ở Sài Gòn sao?” Nguyên Hùng đội trưởng một mặt khinh thường, một thằng nhóc Minh Kính trung kỳ, còn nghĩ rằng mình là ai, ở trên Thiên Đảo, nó chỉ là một con kiến hôi.
Hoàng Việt đi theo Nguyên Hùng đội trưởng, hai người đi đến sảnh của chủ phòng trong sơn trang, đây là nơi chưởng môn Vân Du Cư Sĩ gặp mặt các đệ tử của môn phái.
“Vân Du chưởng môn, người đã dẫn tới!” Đứng trước cửa phòng, Nguyên Hùng đội trưởng hô to.
“Được, dẫn vào đi!” Từ bên trong truyền ra một thanh âm bình đạm, phiêu dật như mây.
Nguyên Hùng đội trưởng mở cửa, Hoàng Việt bước vào, thì thấy đây là một vị đạo trưởng tóc trắng, khuôn mặt phúc hậu, râu trắng dài tới ngực, trông tầm 70, 80 tuổi, ông hiền từ cười với Hoàng Việt, nói: “Không hổ là người Dương lão đề cử, trông bề ngoài của cậu, ngay cả tôi cũng bị thu hút!”
“Ách...” Hoàng Việt gãi gãi đầu, sau đó vội chắp tay chào: “Bái kiến chưởng môn!”
“Hảo...hảo!” Xem ra chưởng môn Vân Du Cư Sĩ cũng đã quen với cách nói của Trung Quốc rồi a...
“Nguyên Hùng, ngươi lui ra đi!”
“Vâng, chưởng môn!” Nguyên Hùng đội trưởng lập tức đóng cửa lại, rời đi.
“Tiểu huynh đệ, ta truyền cho cậu một bộ khẩu quyết, cậu thử vận chuyển nó tu luyện cho ta kiểm tra nhé!” Vân Du Cư Sĩ hiền hòa nói.
“Được, chưởng môn!”
“Tâm phiêu như mây, không gì giữ nổi...” Vân Du Cư Sĩ đọc chầm chậm khẩu quyết, Hoàng Việt nghe xong, bắt đầu tu luyện.
Lập tức, xung quanh hắn, linh khí ùn ùn kéo đến, dĩ nhiên là kém xa khi hắn tu luyện Âm Dương Chân Kinh, nhưng cũng đủ để cho Vân Du Cư Sĩ hết hồn.
“Được rồi... được rồi... quái thai, quái thai a...” Vân Du Cư Sĩ không bình tĩnh nổi.
“Biết đâu, cậu ta có cơ hội, khai mở cái đó thì sao nhỉ?” Vân Du Cư Sĩ lẩm ba lẩm bẩm, rất nhỏ, nhưng Hoàng Việt có thể nghe được rõ ràng.
“Cái đó là cái gì thưa chưởng môn??” Hoàng Việt tò mò hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.