Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 123: Ai mới là hoàng tước (1)




"Ngươi cười cái gì?" Viêm Minh thấy Dạ Thất Thất đột nhiên nhếch môi nở nụ cười, trong một thoáng trong mắt hiện lên vẻ si mê, chẳng mấy chốc trôi qua.
Dạ Thất Thất lắc đầu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm phía dưới, không lên tiếng.
"Hắn cướp đi đồ đạc của ngươi, ngươi không muốn báo thù?" Viêm Minh từ trong miệng Kim tử biết được chuyện phát sinh ở buổi đấu giá kia trong Vạn Bảo Các **** sau khi rời đi. Kim tử vẽ ra chân dung kẻ cướp đi đồ của Dạ Thất Thất cho hắn biết, cho hắn vừa thấy Thủy Thanh Ngạo liền biết hắn chính là người ở Vạn Bảo Các ngày đó.
Ngay cả nữ nhân của hắn cũng dám bắt nạt, muốn chết!
Thân phận Viêm Minh phi phàm, ngay cả công pháp tu luyện cũng cực kỳ đặc biệt, thiên về thuộc tính âm hàn. Hiện thời sát khí bị hắn tiết ra ngoài, Dạ Thất Thất ở gần nhất để ý đến hắn liền lập tức sẽ phát giác.
"Thù ta tự nhiên sẽ báo, ăn của ta phải phun ra cho ta, cầm ta liền trả trở lại gấp bội, Dạ Thất Thất ta cái gì cũng đều ăn, chính là không ăn thiệt thòi!" Giọng nói Dạ Thất Thất trong trẻo mang thêm vài phần ngạo khí, đáy mắt thoáng hiện nét tà tứ tiếp tục nói: "Ta và người nọ thù hận cũng không phải là một chuyện, dám hạ lệnh truy sát muốn mạng của ta, không trả giá cao chút thì sao được?"
Chuyện Thủy thị bộ tộc hạ lệnh truy sát đối với nàng, nàng còn là từ trong miệng người Lăng gia mới biết được. Nàng chưa từng đi tìm Thủy thị bộ tộc gây phiền toái, ai nghĩ bọn họ lại nhất quyết không buông tha, xuống lệnh truy sát đối với nàng, nếu nàng không đáp lễ một hai, làm sao không phụ lòng Thủy thị bộ tộc 'Ưu ái' đối với nàng đây?
"Hạ lệnh truy sát với ngươi, ai dám?" Đáy mắt Viêm Minh lóe lên lửa giận, trong giọng nói lạnh như băng mang theo nồng đậm sát khí.
Dạ Thất Thất sững sờ, ánh mắt không hiểu nhìn về phía hắn, ý tứ phảng phất như hỏi lại hắn: "Ta bị người hạ lệnh truy sát, có liên quan gì tới ngươi? Ngươi kích động như thế làm gì?"
Ánh mắt nghi vấn của Dạ Thất Thất làm cho trong lòng Viêm Minh ngẩn ra, không biến sắc tránh đi tầm mắt của nàng.
Viêm Minh còn nhớ rõ người nọ dặn dò, tuyệt đối không được mượn ngoại lực kích thích nàng khôi phục ký ức, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi! Đêm qua hắn là nhất thời xúc động quên đi lời người nọ dặn dò, suýt nữa hại nàng, sai lầm giống vậy hắn sẽ không phạm lần thứ hai.
"Ngươi là người của ta, người nào dám đả thương ngươi thì chính là đối địch với ta, tôn nghiêm của Bổn đế há lại để cho con kiến hôi đến khiêu khích?" Vì để cho nàng tin tưởng lời mình nói, xưng hô Bổn đế Viêm Minh cũng đã kêu lên. Nhưng mà càng như vậy càng làm cho người ta có loại cảm giác giấu đầu hở đuôi, tối thiểu chính Dạ Thất Thất cảm thấy là như vậy.
"... Ngươi có biết cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi hay không?" Dạ Thất Thất nhàn nhạt nhìn Viêm Minh, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, đột nhiên toát ra một câu nói như vậy.
Khóe môi Viêm Minh khẽ run rẩy hai cái, ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ: Vật nhỏ này thật sự là càng lúc càng giống tiểu hồ ly, rất giảo hoạt!
Dạ Thất Thất cũng không có hỏi tới, bởi vì căn bản là nàng không thèm để ý Viêm Minh vì sao lưu lại ở bên người nàng, lại không quan tâm thái độ của hắn đối với nàng. Bây giờ Viêm Minh với nàng mà nói, chính là một người xa lạ quen thuộc hơn một chút so với địch nhân.
Dám đánh cái mông nàng, thù này không báo không phải nữ tử!
...
Mà bên kia, hai người Thủy Thanh Ngạo và Thủy Thanh Khuynh giống như đã đạt thành giao dịch nào đó. Thủy Thanh Khuynh một lần nữa trở lại bên cạnh đám người Nam Đình chỗ ở hồ nước, cầm lấy vũ khí liền phi thân tiến đến tương trợ đám người Nam Đình.
Mặc dù tu vi Thủy Thanh Khuynh không cao lắm, nhưng trên người nàng ta có rất nhiều bảo bối, có sự gia nhập của nàng ta, chiến cuộc từ từ trở nên thoải mái hơn. Sự bất mãn của Nam Đình đối với nàng cũng đã biến mất vài phần, thậm chí không keo kiệt chút nào cấp cho nàng một nụ cười tươi tắn.
Nhưng mà làm cho Nam Đình cảm thấy kỳ quái là, nếu như ngày trước hắn cười với Thủy Thanh Khuynh, nàng sẽ trở nên vô cùng vui vẻ. Nhưng hôm nay, nàng lại tránh đi ánh mắt của mình, thậm chí mang theo vài phần hoảng loạn và... Chột dạ!
Chột dạ?
Đang yên đang lành tại sao Thủy Thanh Khuynh lại cảm thấy chột dạ? Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một điềm báo bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.