Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 142: Phế vật háo sắc (3)




Editor: ChieuNinh
Hơn mười đạo sư cùng nhau xét duyệt, tốc độ thật nhanh, rất nhanh liền đến phiên chi đội ngũ của Dạ Thất Thất.
"Ngáp!" Phía trước còn có bốn năm chi đội ngũ, thời điểm Dạ Thất Thất xếp hàng không ngừng ngáp, không hề có hình tượng.
Thình lình, sau lưng có một cái tay hung hăng đẩy nàng một cái, bất ngờ không kịp chuẩn bị, Dạ Thất Thất lảo đảo một cái bị đẩy ra khỏi đội ngũ xếp hàng, suýt nữa ngã xuống.
"Ai đẩy ta? Đứng ra!" Dạ Thất Thất híp mắt, trong mắt hiện lên một tầng tức giận.
Không có người lên tiếng, tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt xem kịch vui nhìn nàng.
F*ck! Con cọp không phát uy, đều coi lão nương làm mèo con đúng không?
Một đám ****!
"Thất Thất, đã xảy ra chuyện gì?" Đám người Lôi Bằng nghe thấy giọng nói nén giận của Dạ Thất Thất, vội vàng chạy đến.
"Không có việc gì, gặp phải chó điên." Dạ Thất Thất lạnh lùng quét mắt nhìn người hiện tại đang đứng ở vị trí trước nàng, trong mắt lãnh ý càng đậm.
Nói xong, Dạ Thất Thất cũng mặc kệ người khác dùng ánh mắt như thế nào nhìn nàng, trực tiếp cất bước tiến lên, đứng ở chính vị trí của mình trước đó, lạnh lùng nhìn thiếu nữ chiếm lấy vị trí của mình, lạnh giọng phun ra hai chữ: "Tránh ra!"
Cô gái kia mắt ngọc mày ngài, mặc váy màu vàng nhạt, nghe được lời nói của Dạ Thất Thất liền giống như nghe được chuyện rất buồn cười. Sau khi cười to, mặt mũi tràn đầy khinh thường chỉ vào Dạ Thất Thất cao giọng châm chọc nói: "Ngươi biết ta là ai không? Cũng dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi có tin bổn tiểu thư đánh ngươi đến cha mẹ ngươi cũng nhận không ra ngươi là ai hay không? Đi đi đi..."
Dạ Thất Thất cười lạnh, duỗi ngón tay út ra móc lỗ tai, ngay trước mặt thiếu nữ quần áo màu vàng nhạt búng ngón tay, trên mặt xinh đẹp đầy vẻ chăm biếm.
"Om sòm!" Làm sao mỗi lần đến đâu cũng sẽ toát ra loại người này chứ? Chiến đấu cha của thời đại dường như vô tận à!
"Tiện nhân, ngươi lại dám vô lễ với ta, ngươi là đồ bỏ đi, tiện nhân, phế vật vô dụng, ngươi còn có mặt mũi tới tham gia khảo hạch làm mất mặt, làm sao ngươi không đâm đầu đi chết đi?" Thiếu nữ quần áo màu vàng nhạt chỉ vào Dạ Thất Thất mắng một trận.
"Ngu ngốc!"
"Dám mắng ta, ta giết ngươi..." Thiếu nữ quần áo màu vàng nhạt tức giận quát một tiếng, trong tay xuất hiện một quả cầu nước màu lam, đánh tới Dạ Thất Thất.
"Ngọa tào, nữ nhân này ****** là kẻ điên đi!" Giọng nói non nớt của Tiểu phá hài bất ngờ nói ra lời thô tục, nghe như thế nào cũng có cảm giác như vui vẻ.
Người cảm thấy vui vẻ tuyệt đối không bao gồm thiếu nữ áo vàng nhạt bị lưỡi hái của tiểu phá hài vung lên thiếu chút nữa bị phá tướng.
"Lại dám khi dễ Dạ nhi, lập tức nói xin lỗi, nếu không các ngươi đừng mong còn sống rời khỏi nơi này!" Ở bên cạnh mỹ nữ không thiếu nhất đúng là hộ hoa sứ giả, fan cuồng gì đó vĩnh viễn sẽ không thiếu hàng.
Đừng nhìn tiểu phá hài còn, khí thế cũng không nhỏ, khiêng một cây lưỡi liềm lớn, đủ loại manh, hết lần này tới lần khác hắn còn bộ dáng nghiêm trang, càng thêm đáng yêu.
"Thao, lão tử vẫn không tin tà ma quỷ quái, có dũng khí thì ngươi cắn lão tử!" Tiểu phá hài một tay chống nạnh, bật thốt ra lời thô tục làm khiếp sợ toàn trường.
Trong lòng Dạ Thất Thất bất đắc dĩ thở dài, tiểu phá hài hung hãn này đến cùng là dạng cha mẹ kỳ ba gì nuôi dưỡng ra vậy?
Yêu Giới, trong cung điện xa hoa to như vậy, một nam nhân tác phong nhanh nhẹn anh tuấn tiêu sái ôm một đại mỹ nhân hào hoa phong nhã tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành đang nói lời tâm tình triền miên. Đột nhiên hai người cùng nhau hắt hơi một cái, phá hư phong cảnh duy mỹ như tranh vẽ này.
"Phu quân, lần này Dục nhi rời đi đã nhiều ngày, thiếp rất là lo lắng, phu quân phái người đi có tìm được Dục nhi không?" Mỹ nhân nhíu mày, làm cho người ta vừa thấy đã thương, động lòng người.
Trong lòng nam nhân hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, chính là muốn tên tiểu tử kia không trở lại mới tốt, trở lại liền đoạt phu nhân với hắn. Hắn ước gì nó cứ ở bên ngoài ngây ngốc ngàn năm cũng đừng trở lại mới tốt.
Đương nhiên, những lời này hắn tuyệt đối không dám nói ra ở trước mặt phu nhân, hắn cũng không muốn phá hư hình tượng tốt đẹp của mình ở trong lòng phu nhân.
"Phu nhân yên tâm, Dục nhi ở Minh Giới chơi đến rất là vui vẻ. Nó đã cho người truyền lời trở lại, nói hắn chơi đủ sẽ tự động trở lại, để cho nàng đừng quan tâm lo lắng cho hắn." Nam nhân mí mắt cũng không nháy một cái mà nói dối, không chút nào đề cập đến chuyện chính mình đá tử tiểu tử kia một cước đến Minh Giới.
"Như vậy cũng được, phu quân vất vả!" Mỹ nhân ôn nhu cười một tiếng, xương của nam nhân cũng nhanh rã rời, một tay ôm lấy mỹ nhân đi vào trong nhà, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói ra: "Nếu phu nhân thật muốn an ủi vi phu, không bằng đổi phương thức khác tốt hơn, hôm nay vi phu muốn ở phía dưới..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.