Edit: Tương Ly
Ánh mắt cảm kích rơi trên người Dạ Thất Thất, vừa rồi nếu không phải là Dạ Thất Thất kịp thời đem hắn lôi đi, Hỏa Kỳ Vân hắn liền thành đống thịt vụn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy công kích chiến đấu chân thật như vậy, làm hắn được ích lợi không nhỏ, tin tưởng không bao lâu sau khi trở về, rất nhanh có thể tiến lên Địa cấp trung cấp.
“Không đúng, mau đi theo ta!” Khí thế kia không giống do tự bạo dẫn tới, giống như phản ứng khi tu luyện ma công nào đó, ma khí ngất trời kia mang theo khí thế mãnh liệt không thể ngăn cản, làm nàng hơi hơi nhíu mày.
Tốc độ thân pháp Hỏa Kỳ Vân xa xa so ra kém Dạ Thất Thất rất nhiều, bất quá thời gian nháy mắt liền không thấy tung tích, hắn thầm than, thân phận nữ tử mới quen này thực sự thần bí, phần thực lực kia cũng vô cùng cường hãn, ngay cả Thủy gia Ngũ trưởng lão cũng có thể trong nháy mắt giết, còn bức người đến mức tự bạo! Khó hiểu chính là, mới trước mắt thôi, hắn thậm chí còn không biết tên của nàng, hai người lại mạc danh kì diệu trở thành bằng hữu.
Hỏa Kỳ Vân hạ quyết tâm ỷ lại vào Dạ Thất Thất, nàng thân phận thần bí, thực lực cường hãn, cuộc sống tương lai khẳng định đặc sắc vạn phần, so với tu luyện thú vị hơn nhiều ! Dạ Thất Thất vội vã tiến lên tiêu diệt nguồn gốc ma khí tất nhiên không biết, nàng đã bị người nhìn chằm chằm, một cái đuôi nhỏ đã lặng lẽ dính vào nàng.
Theo ma khí ngập trời mà đi, lúc Dạ Thất Thất đuổi tới, liền trông thấy Thủy gia Ngũ trưởng lão nhập ma, toàn thân bị hắc vụ bao trùm, trong tay cầm trường kiếm do khói đen ngưng tụ thành, vô hình lấy đi thủ cấp, từng người bị thanh kiếm trong tay hắn chém giết, linh hồn lập tức bị kiếm kia hấp thu, không hề có nửa điểm sinh cơ, bất quá ngắn ngủi vài hô hấp, đội viên tổ chức thành đoàn thể đến lịch luyện cơ hồ chết hết, chỉ có một nữ hai nam còn đang liều chết chống cự, nhưng cũng tiến dần đến thời khắc đèn cạn dầu.
Dạ Thất Thất tu luyện là thiên đạo, không phải cần thiết tuyệt không dễ dàng sát sinh, để tránh tương lai nghiệt sát quá nhiều mà chết dưới lôi kiếp, năm trăm năm thanh tâm quả dục cũng không đem máu của nàng mài phẳng, ngược lại là cực độ đè nén, khó có thể gặp hạng người lạm sát kẻ vô tội, trong cơn giận dữ, hạ quyết tâm muốn giết Ngũ trưởng lão đã hóa ma.
“Đáng chết!” Giận dữ mắng một tiếng, trên mặt Dạ Thất Thất lộ ra vài phần giận dữ, trong tay trống rỗng nhiều thêm một trường kiếm màu tím, thân kiếm toàn thân màu tím, ẩn có tia chớp chợt lóe qua, đây là lúc nàng tu lại thành người, sư phụ lão phong tử ban tặng thần kiếm 'Tử Tiêu', bất chấp cùng lão bằng hữu chào hỏi, kiếm quyết nhất niệm, khẽ quát một tiếng, “Tử Tiêu, đi------ “
“A-----” Ngũ trưởng lão ma hóa bị Dạ Thất Thất đánh trở tay không kịp, phát ra một trận kêu thảm thiết!
“Trốn chỗ nào, Tử Tiêu, đuổi theo!”
“Xú nha đầu, cho ngươi nếm thử tất sát kỹ của bản đại nhân, vạn ma phệ hồn!” Âm trầm thanh âm từ trong hắc sương mù truyền đến, khàn khàn mang theo chói tai.
Trong nháy mắt, khói đen trên người Ngũ trưởng lão hóa thành ngàn vạn con rắn nhỏ, giãy dụa thân thể nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại, lấy từng phương hướng bất đồng hướng về Dạ Thất Thất tiến công, trong nháy mắt, bóng dáng Dạ Thất Thất bị vô số khói đen bao trùm...
“Khốn kiếp, ta giết ngươi------” Thời khắc Hỏa Kỳ Vân đuổi tới, đúng lúc trông thấy một màn hắc vụ đem Dạ Thất Thất thôn tính, hai mắt đỏ bừng liều lĩnh hướng về Thủy gia Ngũ trưởng lão xông tới, ngàn vạn hỏa cầu theo đó đập tới!
“Ha ha ha... Tiểu tử, ngươi còn quá non, hỏa vũ thuật của ngươi căn bản không gây thương tổn được bản đại nhân, cũng được, ngươi đã muốn chết tự đưa tới cửa, liền để cho thú sủng của ta nuốt chết ngươi, để linh hồn nó khôi phục tổn thương, ha ha... Nhân danh ta, hoán ngô chân thân, hiện!” Nói xong, Ngũ trưởng lão hai tay kết xuất một cái ấn phức tạp, trong nháy mắt, xuất hiện một con thú sủng tản ra hắc sắc ma khí, khóe môi nhếch lên lộ hàm răng ghê tởm, gào vài tiếng, hướng về Hỏa Kỳ Vân phóng đi.
Hỏa Kỳ Vân kinh nghiệm đối địch có hạn, tại thời khắc sinh tử trước mắt lại tỏ ra tỉnh táo dị thường, hiểu được lợi dụng ưu thế tốc độ tránh né công kích, nhiều lần đều suýt nữa bị chỉ thú sủng bắt được, đều hữu kinh vô hiểm!