Editor: Tương Ly
"Lên, bắt nàng lại!" Trong đó một người sói giận quát một tiếng, năm người sói phân biệt theo các phương hướng bất đồng nhào tới phía Dạ Thất Thất, tốc độ phi thường nhanh, trong chớp mắt, đã đến gần Dạ Thất Thất trong khoảng cách ba thước.
"Ầm!" Đồng thời một tiếng thật lớn vang lên, dường như năm người sói đồng thời bị Dạ Thất Thất đạp bay ra ngoài.
Chỉ thấy, xung quanh thân thể Dạ Thất Thất đứng cạnh nàng là tứ đạo bóng dáng giống nhau như đúc, giống nhau cầm phệ hồn roi trong tay, hai đầu lông mày nhàn nhạt tản ra lãnh ý, sát khí quanh thân đứng ở xa xa.
"Phân thân thuật..." Đại trưởng lão bộ tộc bạch lang trừng to mắt kinh hô.
Bản thể Dạ Thất Thất nhếch môi, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói, "Mắt nhìn thật tốt, không biết, hiện tại ta đã có tư cách cùng chư vị thỉnh cầu Nhất Nguyên Trọng Thủy này chưa?" Dạ Thất Thất vừa mới dứt lời, bên cạnh bốn đạo phân thân đồng thời bộc phát ra khí thế kinh người.
"Phân thân của ta tuy nói chỉ có ta tám phần thực lực của bản thể, nhưng bí thuật ta có thì các nàng cũng sẽ có, hơn nữa các nàng so với ta mà nói, còn có cái ưu thế lớn hơn nữa, đó chính là - - các nàng không sợ đau, đánh không chết!" Dạ Thất Thất dùng giọng nói hời hợt nói hết chỗ ưu khuyết phân thân của mình ra, bên môi nàng cười nhạt, nhìn rõ ràng hết sức ôn nhu, lại làm cho người sống lưng lạnh lẽo, đáy lòng dâng lên một cỗ ý sợ hãi.
Bảy vị người sói bộ tộc bạch lang đồng thời trầm mặc.
Bọn họ có lẽ xúc động, có lẽ tính khí táo bạo, có lẽ ngay thẳng thẳng thắn, nhưng bọn họ cũng không ngu xuẩn.
Bạch bộ tộc lang dũng mãnh thiện chiến, là chiến sĩ trời sinh, lực chiến cường đại, nhất là đại vương mỗi một thời, đều phi thường lợi hại, ở dưới sự hướng dẫn của Bạch Lang Vương, bộ tộc bạch lang thành chủng tộc cường đại nhất ở băng hỏa rừng rậm.
Hiện tại Bạch Lang Vương bị thương chưa lành, bộ dáng hiện tại, đối với bộ tộc bạch lang mà nói, không khác gì đả kích mang tính hủy diệt, nếu như tiếp tục, bộ tộc bạch lang sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong.
"Tộc của ta quả thật có Nhất Nguyên Trọng Thủy, bất quá ngoại trừ vương của tộc ta, không có người nào có thể lấy được Nhất Nguyên Trọng Thủy." Đại trưởng lão làm người thủ hộ của bộ tộc bạch lang, có được sự tỉnh táo và cơ trí mà tộc nhân khác không có.
Đồng thời, hắn cũng muốn biết rõ ràng người thiếu nữ nhân loại trước mắt này, cùng lời nói mà thần lưu lại có phải cùng là một người hay không?
"Ngoại trừ Bạch Lang Vương không người nào có thể lấy đến Nhất Nguyên Trọng Thủy sao?" Dạ Thất Thất khẽ nhíu mày, đáy mắt lóe qua một đạo quang mang kỳ lạ, "Nhất Nguyên Trọng Thủy, ta tình thế bắt buộc, nói cho ta biết, cần làm như thế nào? Làm trao đổi, ta có thể giúp Bạch Lang Vương khôi phục lý trí."
Bảy vị người sói liếc mắt nhìn lẫn nhau, dụng ý có thể thấy sau khi thương nghị, đưa ra kết luận.
"Chúng ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng trước hết ngươi phải chữa khỏi cho vua của chúng ta, nếu vương của chúng ta phát sinh bất luận điều ngoài ý muốn gì, ngươi đừng mong sống sót rời khỏi băng hỏa rừng rậm."
Đối mặt với sự uy hiếp của trưởng lão người sói, khóe môi Dạ Thất Thất quyến rũ ra thoáng tia vui vẻ, nhún vai vẻ không sao cả, cười nhẹ nói: "Hợp tác vui vẻ."
...
Trong sơn động sáng ngời, trên bốn vách tường đều khảm nạm bảo thạch đẹp đẽ quý giá tinh mỹ, trong đó nhiều nhất là dạ minh châu lớn chừng nắm tay, làm sơn động được chiếu sáng giống như ban ngày vậy.
Trên giường hắc ngọc lớn, một người mặc bạch y nằm, nam tử trung niên tuấn lãng uy nghi.
Dạ Thất Thất đứng ở trước giường hắc ngọc, nhìn nam tử bạch y hôn mê bất tỉnh kia, sắc mặt ngưng trọng dị thường.
"Bạch Lang Vương, ta rõ ràng đã chữa khỏi vết thương trên người ngươi, ngươi cũng có thể thành công biến hóa hình người, vì sao ngươi vẫn không thể tỉnh lại?" Dạ Thất Thất nhíu mày, trong miệng lẩm bẩm lẩm bẩm nói.
Dạ Thất Thất nghĩ, hoặc là nàng trị liệu chỗ đó có vấn đề, khi muốn rời đi, bên tai lại đột nhiên vang lên một đạo thanh âm trầm thấp...
"Nhân loại, ngươi rốt cuộc đã tới!"