Editor: ChieuNinh
Giao phong một hồi, Dạ Thất Thất không có bại, Thủy Vô Nhai cũng không có thắng.
Bầu không khí lại bởi vì như vậy mà thay đổi trở nên vô cùng ngưng trọng.
"Không thể nào, ngươi đến cùng là ai? Thủy Đình không thể nào có tu vi như thế? Đến cùng ngươi là người phương nào, giả mạo Thủy Đình có mục đích gì?" Thủy Vô Nhai không tin người trước mắt này chính là con trai mình cố ý nuôi dưỡng thành phế vật, chênh lệch giữa hai người quả thực quá lớn.
Đối mặt với Thủy Vô Nhai sắc bén chất vấn, Dạ Thất Thất nhếch môi cười lạnh: "Giả mạo Thủy Đình cái người không được sủng ái ở Thủy gia, có chỗ tốt gì? Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy, hứng thú yêu thích của ta hết sức đặc thù, thích bị người coi là ngốc tử mà bắt nạt, làm phế vật bị trào phúng? Nếu như các ngươi thực sự nghĩ như vậy, ta cũng không còn lời nào để nói."
Trong nháy mắt Thủy Vô Nhai nổi cáu, chính hắn cũng cảm thấy khả năng này không lớn, chỉ là Thủy Đình trước sau biến hóa quá lớn, làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, khó có thể tiếp nhận mà thôi!
"Còn có việc gì không? Thân thể ta không thoải mái, xin cáo từ trước!" Thân thể không thoải mái là giả, là Dạ Thất Thất cảm thấy đối mặt với ba khuôn mặt dối trá này không có ý nghĩa.
Dạ Thất Thất mới đi tới cửa, sau lưng liền truyền đến giọng nói tức giận của Thủy Vô Nhai: "Ngươi đứng lại đó cho ta! Dám đi về phía trước một bước nữa, ta cắt đứt chân của ngươi."
"Ha ha..." Dưới chân Dạ Thất Thất hơi ngưng lại, cười lạnh hai tiếng, tiếp tục đi lên phía trước.
Uy hiếp nàng? Thật ngại, nàng không thích cảm giác bị người uy hiếp.
"Thủy Đình, ngươi đứng lại đó cho ta!" Thủy Vô Nhai gầm lên một tiếng, lại là một chưởng phong bén nhọn đánh úp lại nàng.
Dạ Thất Thất nghiêng người tránh thoát chưởng phong bén nhọn kia, đáy mắt thoáng lóe qua màu sắc lạnh lùng: "Thủy Kiêu, không cần có lần sau, nếu không - - ân hừ!" Câu nói kế tiếp nàng không có nói tiếp, nhưng bọn họ đều hiểu.
Mặc dù Dạ Thất Thất không có chân chính ra tay, nhưng trên người nàng phát ra khí thế đã chứng minh thực lực kinh người của nàng.
"Thủy Đình, ngươi đừng vội lớn lối!" Thủy Kiêu tức giận đến xanh mặt, duỗi ngón trỏ ra chỉ vào Dạ Thất Thất, tức giận đến toàn thân phát run.
"Lớn lối, có sao?" Dạ Thất Thất hừ lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh thường.
Dạ Thất Thất xoay người nhìn Thủy Vô Nhai tức giận đến sắc mặt một trận xanh, một trận tím, chậm rãi mở miệng: "Ngươi cũng cảm thấy ta lớn lối sao? Gia chủ Thủy gia vĩ đại."
"Ngươi..." Thủy Vô Nhai bị lời nói trào phúng của Dạ Thất Thất làm cho tức giận đến sắc mặt rất khó coi: "Thủy Đình, nếu ngươi vẫn là con trai Thủy Vô Nhai ta, ngày mai liền cùng ta trở về bổn tộc. Hết thảy chuyện trước kia, ta cũng có thể không nhắc lại, như thế nào? Nếu không, ngay lập tức ta đuổi ngươi ra khỏi gia tộc, Thủy Đình ngươi, kể cả những người có quan hệ với ngươi, tất cả đều sẽ lọt vào truy sát không ngừng của Thủy gia tộc!"
Làm con trai Thủy Vô Nhai hắn, ai cần?
Dạ Thất Thất hừ lạnh, giữa khóe môi tươi cười chứa đầy chế giễu lạnh lùng: "Đây là ngươi uy hiếp ta, hay là cầu xin ta?"
"Cầu người cũng phải có chút bộ dáng cầu người, có lẽ ta nhất thời cao hứng, nói không chừng liền đáp ứng yêu cầu của ngươi." Rõ ràng vẻ mặt Thủy Vô Nhai là hận không thể giết mình, nhưng thật giống như là bởi vì nguyên nhân nào khác, làm ra bộ dáng khoan dung độ lượng rộng lượng như vậy, còn nói cái gì chuyện cũ sẽ bỏ qua, thật sự hết sức buồn cười.
Nhưng mà điều này cũng củng cố hơn sự hoài nghi ở trong lòng Dạ Thất Thất, Thủy Vô Nhai kiên trì muốn dẫn nàng trở về bổn tộc, trong đó chắc chắn có nội tình khác.
"Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy? Thủy Đình, ngươi muốn chết." Lần này Thủy Vô Nhai thật sự là động sát ý, nếu không phải thân phận đặc thù của Thủy Đình, hiện tại hắn đã là một khối thi thể lạnh băng.
Trong mắt Dạ Thất Thất lóe qua ánh sáng băng hàn, lãnh ý nơi khóe môi càng đậm: "Đừng uy hiếp ta, lần sau ta sẽ giết ngươi."
Nói xong, Dạ Thất Thất hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người rời đi, để lại cho đám người Thủy Vô Nhai một bóng lưng dứt khoát lạnh như băng.
"Cha, hành vi của Thủy Đình thực sự quá đáng, ngươi tuyệt đối không thể tiếp tục dung túng hắn." Thủy Diệu cực kỳ tức giận kêu ầm lên với Thủy Vô Nhai.
Đối con trai thứ tư này, bình thường Thủy Vô Nhai thật sự là rất yêu thích, chỉ là bây giờ tâm tình của hắn cực kỳ không tốt, cho nên thái độ đối với hắn cũng rất kém: "Câm miệng, ta làm việc không cần ngươi tới khoa tay múa chân! Đều cút về - - "
Sau khi Thủy Vô Nhai gầm lên với Thủy Diệu, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Thủy Diệu nhìn nhìn bóng lưng Thủy Vô Nhai rời đi, lại nhìn Thủy Kiêu mặt mũi tràn đầy âm trầm một chút: "Đại ca, ta..."
"Câm miệng! Chuyện này không cho phép ngươi lại chen vào, trừ phi ngươi muốn trở thành Thủy Đình thứ hai." Sắc mặt Thủy Kiêu âm trầm, âm lãnh nói ra những lời này.
Thủy Đình thứ hai?
Mặt Thủy Diệu liền biến sắc, vội vàng lắc đầu, hắn không muốn biến thành Thủy Đình thứ hai, vậy thì khó tránh quá bi thảm rồi.
...
Bên kia, Dạ Thất Thất bước chân vội vàng rời khỏi phòng, sau khi trở lại tiểu viện đang ở, lập tức cho đầy tớ lui hết, phân phó không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Rồi sau đó thi triển huyễn thuật làm giả một người nằm ở trên giường, mà chính nàng, ngay cả người cũng tiến vào trong không gian.
Thời gian rất lâu chưa đi vào không gian, lúc tiến vào lần nữa, bản thân Dạ Thất Thất cũng bị kinh hãi thật sâu rồi!
Đây... Còn là không gian nàng quen thuộc sao?
Trong không gian, linh dược khắp nơi, linh khí sung túc đến chính nàng cũng cảm thấy khiếp sợ!
Loại cảm giác quen thuộc lại xa lạ này, làm cho nàng cảm thấy thật sự rất kỳ quái.
Đây rốt cuộc là thế nào? Đang yên đang lành, sao không gian của nàng sẽ phát sinh biến hóa lớn như thế?
Nếu như nàng nhớ không lầm, những thứ linh dược phát ra nồng đượm linh khí, hẳn là mảnh Linh Dược Điền nàng có được từ trong bí cảnh khảo hạch của Xích Hỏa học viện đi?
"Nha nha nha... Ngươi là ai? Đừng ăn ta, ta sẽ ngoan ngoãn, đừng ăn ta..." Chợt lóe lên ánh sáng màu xanh, chỉ thấy một gốc cây nở rộ thật diễm lệ, một đóa hoa cỡ chậu nước rửa mặt chạy đến từ trong Linh Dược Điền, mở hết rễ ra, "Chân" chạy nhanh như làn khói qua trước mặt Dạ Thất Thất.
Dạ Thất Thất: "..."
Đây lại là cái thứ gì vậy?
Tại sao nàng không nhớ rõ trong không gian của mình có thứ đồ kỳ quái này? Ăn nó, khẩu vị của nàng còn không có nặng như vậy được chứ!
Hai mắt Dạ Thất Thất híp lại, tâm niệm vừa động, cái đóa hoa mới chạy qua như một làn khói trước mặt nàng, lại xuất hiện ở trước mặt nàng. Nhìn đóa hoa nào đó cao mới đến đầu gối mình, bởi vì sợ hãi mà run lẩy bẩy, khóe miệng Dạ Thất Thất khẽ co quắp vài cái.
"Ta sẽ không ăn ngươi, nhưng mà ngươi phải đàng hoàng trả lời vấn đề của ta trước, nếu không ta lập tức ăn ngươi." Dạ Thất Thất ngồi xổm người xuống cố làm ra vẻ hung ác uy hiếp, thấy nó sợ hãi đến gật đầu liên tục, mới nói tiếp ra nghi vấn của mình: "Ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?"
"Ta bị một người xấu bắt được, hắn để cho ta giúp hắn chăm sóc những linh dược này, nói là sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ đưa ta về nhà. Nhưng mà hắn rất xấu, gạt ta, ta nghe được hắn nói với người khác muốn ăn luôn ta, ta vừa định trốn liền bị người mang theo rời khỏi chỗ kia..." Câu nói kế tiếp đại khái chính là bị Dạ Thất Thất mang tới cái chỗ này, sau đó phát hiện ở đây linh khí nồng đậm, trôi qua rất vui vẻ linh tinh các loại, Dạ Thất Thất cũng không có hỏi kỹ.
Nhưng mà biết rõ đóa hoa này là trong lúc vô tình mình liên đới đi theo cùng Linh Dược Điền thu vào không gian, hơn nữa còn có thể tạo được tác dụng chiếu cố linh dược, cũng có thể giải thích nguyên nhân vì sao không gian của nàng sẽ phát sinh biến hóa lớn như thế.
Nếu như nó đã là mình mang vào trong không gian từ thời điểm khảo hạch thí luyện, vậy có phải là có ý nghĩa, những chuyện đã xảy ra trên người mình mắt nó đều thấy hay không?
Nghĩ đến đây, hào quang nở rộ trong mắt Dạ Thất Thất. Mà đón nhận một câu nói của đóa hoa này, để nàng rung động thật sâu!