Editor: Tương Ly
"Hoàng, ngươi và Tam sư huynh cãi nhau sao? Tam sư huynh đối với ta rất tốt, ta không cho ngươi bắt nạt hắn." Sở dĩ nguyên nhân Dạ Thất Thất chạy đếncũng là bởi vì Hoàng đã từng làm qua những chuyện tương tự, dọa nam đồng học nàng đưa về nhà đều bỏ chạy, Tam sư huynh đối với nàng rất tốt, nàng không thể để cho Tam sư huynh bị hắn khi dễ.
Nhìn mặt Dạ Thất Thất tràn đầy lo lắng, Viêm Minh cúi đầu nhẹ khẽ cắn một cái ở trên mũi nàng, làm bộ tức giận nói, "Ở trong lòng ngươi, ta hẹp hòi như vậy sao? Ta cùng Tam sư huynh mới quen đã thân, nói chuyện vô cùng hợp ý, không tin ngươi hỏi hắn?"
Bạch Tử Tuyên đang khiếp sợ căn bản không nghe thấy lời Viêm Minh nói, chỉ là nghe thấy thanh âm Dạ Thất Thất theo bản năng gật đầu.
Viêm Minh ôm Dạ Thất Thất trở về phòng, hết lần này đến lần khác dặn dò nàng ngoan ngoãn ở trên giường đợi không được phép xuống đất chạy loạn, rồi sau đó mới đi ra khỏi cửa phòng, trông thấy mặt Bạch Tử Tuyên tràn đầy khiếp sợ, đang nhíu mày, lạnh lùng mở miệng, "Ngươi đến cùng đã làm gì với nàng?"
Giờ phút này, Thất Thất tâm tư tinh khiết, không có chút cuồng bạo nào, thậm chí Viêm Minh âm thầm dò xét, cũng không phát hiện được gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, Thất Thất trước mắt không hoàn chỉnh, đã tìm hiểu linh hồn nàng, liền phát hiện thiếu một phần rất quan trọng.
Mà chuyển biến này, chính là ở lúc sau khi Bạch Tử Tuyên ra tay chữa trị cho nàng mới phát sinh, giờ phút này Viêm Minh không khỏi hối hận chính mình vì sao lại đồng ý để cho hắn trị liệu Thất Thất.
Rõ ràng, chính hắn cũng có thể.
Nếu như hắn động thủ, mặc dù trả giá tương đối lớn, nhưng Thất Thất cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy, không phải sao?
Giờ phút này, trong nội tâm Viêm Minh vô cùng ân hận.
Mặc dù hắn cũng cao hứng Thất Thất có thể khôi phục ký ức, nhưng tình huống của nàng rõ ràng không đúng, nếu cái giá phải trả cho việc nàng khôi phục ký ức là biến nàng không được hoàn chỉnh, hắn tình nguyện nàng tạm thời không cần khôi phục ký ức, hắn đau lòng nàng không hoàn chỉnh như vậy, lại đau lòng biết tình huống của Thất Thất.
"Ta thật là không làm gì hết, chỉ là dựa theo sư phụ phân phó... Đợi chút, ta muốn hỏi trước hắn một chút." Sắc mặt Bạch Tử Tuyên biến hóa, đáy mắt lóe qua tia sợ hãi.
Sư phụ sẽ không hại Thất Thất... Chuyện này thật sự không thể nói chính xác được, sư phụ có tính cách không theo lẽ thường, vô cùng có khả năng thực sự làm ra chuyện này.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Bạch Tử Tuyên từ từ trở nên rất khó coi.
"Sư phụ ngươi là ai? Tại sao lại gây bất lợi cho Thất Thất?" Viêm Minh không để ý sắc mặt Bạch Tử Tuyên, mặt lạnh chất vấn.
Bạch Tử Tuyên không đếm xỉa tới lời Viêm Minh nói, đưa tay từ trong không gian lấy ra ngọc bội hoa văn phong cách cổ xưa, hướng bên trong vận chuyển linh lực, một lát sau, ngọc bội từ từ thay đổi màu sắc, ngay sau đó kim quang chói mắt, một đạo bóng dáng từ mơ hồ đến rõ ràng, xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
"Ồ, tiểu Tuyên Tuyên ngươi tìm ta làm gì? Sự tình đều đã làm xong rồi sao? Tiểu Thất Thất của tađâu? Mau bảo nàng đi ra để sư phụ ta hảo hảo nhìn một chút, một đoạn thời gian không thấy, không biết nàng thay đổi trở nên thông minh chưa? Lúc nào cũng đần độn dễ bị khi dễ như vậy, ta sẽ xấu hổ..."
Hình tượng lão phong tử trước sau như một sắc bén, rối bù, ham rượu, quần áo mất trật tự, ngang hông buộc hai cái hồ lô rượu, trong tay còn cầm lấy một cái, vừa nói vừa thuận tiện rót rượu vào miệng.
"Ngươi đã làm gì Thất Thất? Nói - -" Đột nhiên khí thế trong người Viêm Minh tăng vụt, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm lão phong tử, trong ánh mắt tràn ngập sát khí.
"Người trẻ tuổi, ngươi chính là nam nhân mà tiểu Thất Thất của ta tâm tâm niệm niệm không quên được? Ân, cũng không tệ lắm, chính là sát khí quá nặng. Khuyên ngươi một câu, làm nhiều việc thiện, cả đời này của ngươi không dễ dàng đâu, đồ đệ ngốc của ta cũng không có mạng thứ hai để đổi mạng cho ngươi." Lão phong tử nói, lắc đầu, dường như không muốn nhắc tới sự kiện kia, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Viêm Minh mang theo vài phần khác thường.