Editor: ChieuNinh
"Đúng là chẳng phân biệt được đúng sai, trắng đen không rõ, Thương Khung Các, không gì hơn cái này!" Lôi Dương cười lạnh, trong giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng chế giễu và khinh thường.
Đại ca mới vừa trở lại Dạ Môn có nửa canh giờ, người Thương Khung Các liền khí thế hung hăng tìm tới tận cửa. Vả lại người dẫn đầu còn là Vũ Nhạc phó Các chủ Thương Khung Các, nghe hắn mỗi một từ nói ra đều là lời chỉ trích lòng đầy căm phẫn tức giận, Lôi Dương ngoại trừ cười lạnh, đã không có lộ ra vẻ gì khác.
Tiếng Lôi Dương lạnh nhạt chế giễu nghe vào trong tai Vũ Nhạc và thành viên Thương Khung Các, đặc biệt chói tai.
Lúc này, trong tay Vũ Nhạc xuất hiện một thanh đại đao, tức giận chỉ vào Lôi Dương, quát lạnh nói: "Làm càn! Ngươi tính là cái thá gì? Chỉ bằng ngươi mà cũng xứng nói ra lời vũ nhục Thương Khung Các ta, lập tức quỳ xuống nói xin lỗi, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình!"
"Chưa bao giờ có sai, cớ gì phải xin lỗi?" Lôi Dương cười lạnh, chẳng thèm quan tâm tức giận và sát khí trên người Vũ Nhạc, cất cao giọng nói: "Thương Khung Các nhiều lần bắt nạt Dạ Môn ta, hôm nay lại bịa đặt đổi trắng thay đen, ý đồ bôi nhọ danh dự của Dạ Môn, hành vi tiểu nhân như thế, thực sự làm cho người ta khinh thường. Hôm nay Lôi Dương ta, đại biểu cho Dạ Môn lúc này tuyên chiến với Thương Khung Các, từ nay về sau Dạ Môn ta và Thương Khung Các thế như nước lửa, vĩnh viễn không cùng tồn tại!"
Giọng nói quyết tuyệt lạnh như băng của Lôi Dương vang vọng ở bên tai tất cả mọi người, rõ ràng là truyền vào trong tai tất cả mọi người ở đó, một chữ cũng không lọt.
Lôi Dương nói lời này, thật giống như quăng một cục đá xuống mặt hồ bình tĩnh, đảo loạn sự yên tĩnh của mặt hồ nước, tạo nên tầng tầng rung động trên mặt hồ.
Chẳng ai ngờ rằng, xưa nay Dạ Môn an phận lại sẽ làm ra cử chỉ phách lối như thế.
Mọi người ở đây đều kinh hãi rồi, kể cả Vũ Nhạc và thành viên Thương Khung Các cũng vì sự quyết đoán của Lôi Dương mà kinh sợ!
"Ngươi, ngươi lại dám... Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?" Vũ Nhạc muốn chèn ép Dạ Môn, cũng muốn báo thù nhục nhã ngày đó cho Các chủ, nhưng cũng không muốn làm trái với ý nguyện của Các chủ là nháo với Dạ Môn đến hoàn cảnh khó chịu như vậy.
Trong nội tâm Vũ Nhạc quyết định, nếu như Lôi Dương thừa nhận lần này lời hắn nói là nhất thời xúc động, thì hắn (VN) cũng liền mượn cơ hội này mà khiển trách vài câu, việc này coi như bỏ qua.
Vũ Nhạc đang tính toán lại không nghĩ rằng, cố chấp của Lôi Dương tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
"Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, phó Các chủ cứ yên tâm đi. Hôm nay Lôi mỗ nói những câu này đều là thật, nếu có giả tạo, thiên lôi trừng phạt!"
"Oanh!" "Oanh!" "Oanh!"
Lời thề Lôi Dương mới vừa thốt ra, bầu trời liền vang lên ba đạo tiếng sấm, một tia chớp màu đen nhập vào mi tâm của Lôi Dương, đó là bằng chứng thệ ước có hiệu lực.
Trong một thoáng, khi tất cả mọi người nhìn thấy tia chớp màu đen kia, đều ngây ngẩn cả người!
Này, thế nhưng còn hình thành thệ ước rồi!
Đây chẳng phải có nghĩa là giữa Dạ Môn và Thương Khung Các không còn đường thương lượng sao?
Trong nội tâm vài người chỉ sợ thiên hạ không loạn thì mừng thầm, hận không thể để cho hai bên Thương Khung Các và Dạ Môn đều thiệt hại mới tốt, bằng không lấy đâu ra náo nhiệt mà coi?
Cho dù là thành viên Thương Khung Các, thấy hành động hình thành thệ ước kinh người lần này của Lôi Dương, sau khi kinh ngạc, thì mặt mũi cũng là tràn đầy vẻ khinh thường.
Chỉ là Dạ Môn, cũng dám làm càn như thế, quả nhiên là chán sống.
"Lôi Dương, ngươi... được, được, được, đây là ngươi tự chuốc lấy phiền phức, đừng trách người khác." Tình huống trước mắt đã đến hoàn cảnh không thể vãn hồi, Vũ Nhạc tính tình táo bạo cũng không phải kẻ ngu, trong nội tâm lại cân nhắc, đáy mắt thoáng hiện sát ý, lúc này đã làm ra quyết định.
Nếu Dạ Môn cũng đã làm được quyết tuyệt như thế, Thương Khung Các hắn há có thể nhát gan sợ phiền phức?
"Vậy Phó Các chủ còn có chuyện gì không? Nếu như không còn, Lôi mỗ cũng không phụng bồi. Thế lực Dạ Môn cũng chỉ mới thành lập, một cây kim một sợi chỉ đều cực kỳ túng thiếu, so không được với Thương Khung Các giàu nứt đố đổ vách. Tiền sửa cánh cửa bị hủy hoại này sau này Lôi mỗ sẽ cho người đi Thương Khung Các lấy lại, nếu như trong tay phó Các chủ kẹt tiền, chỉ cần nói một câu là được, Lôi mỗ không phải là hạng người keo kiệt, quả quyết sẽ không vì một chút tiền bạc mà đả thương hòa khí lẫn nhau." Lôi Dương thật giống như hoàn toàn không cảm giác được Vũ Nhạc đang tức giận ngập trời, tự ý nói ra như vậy.