Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1052: Cửu trùng điện (4)




Nhưng là cho tới bây giờ, tiểu sư muội cũng không an ủi hắn một câu, cũng không hỏi hắn thương tích thế nào.
Trong lòng nàng chỉ có duy nhất một chuyện, là phải giết Tô Lạc…
Hai cánh tay buông bên người của Tư Đồ Minh hơi cứng lại. 
Hắn cảm thấy, nữ thần giống như tiên tử trong lòng hắn có chút không giống với trước kia nữa.
Bốn người tới tới lui lui tìm kiếm đến ba bốn lần, vốn cơ thể đã chồng chất vết thương cơ hồ không chịu đựng nổi, lúc này mới tụ lại một lần nữa.
“Làm sao bây giờ?” Lý Dao Dao nhíu mày: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt.” 
“Sao chỉ có bốn người chúng ta đụng vào nhau, bốn người bên kia sao còn chưa có động tác gì?” Lạc Điệp Y cảm thấy có chút không thích hợp.
Lời vừa nói ra, ba người kinh hãi.
Đúng rồi, bọn họ tìm tới tìm lui, mệt như con chó, tại sao mấy người kia lại không có chút động tĩnh nào? 
Chẳng lẽ, bọn họ đã tìm được cửa vào, đã đi vào rồi?
“Đi!” Lý Dao Dao biến đổi sắc mặt, dẫn đầu đi theo Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân ở phía đông.
“Chúng ta đi phía bắc.” Lạc Hạo Thần kéo Lạc Điệp Y chạy về phía bắc. 
Phía bắc, là nơi mà Bắc Thần Ảnh đang tìm kiếm.
“Không, tất cả đều đi phía đông! Ta có linh cảm cửa vào chắc chắn sẽ ở phía đông!” Lý Dao Dao dùng vẻ mặt vô cùng quỷ dị mà nói.
Đoàn người đông đúc chạy về phía đông. 
Không đi được bao lâu, đã nhìn thấy bốn người vô cùng thảnh thơi ngồi ở đó.
Nam Cung Lưu Vân và Bắc Thần Ảnh ngồi trên chiếu đánh cờ.
Tô Lạc dựa vào trên vai Nam Cung Lưu Vân, xem rất vui vẻ. 
Tử Nghiên tiến đến bên cạnh Bắc Thần Ảnh, chỉ hắn chơi cờ.
Mà ở bên cạnh các nàng là đồ ăn vặt thơm ngon ngọt miệng!
Đồ ăn vặt! 
Tới Mộc Tiên Phủ phải trải qua đầy rẫy nguy hiểm, các nàng lại mang theo đồ ăn vặt? Chẳng lẽ các nàng cho rằng mình đang đi du lịch sao?
Bọn họ mệt như cún chạy khắp nơi tìm cửa vào, nhưng mấy người trước mắt này thì sao? Nhàn nhã giống như đang đi nghỉ phép!
Vừa so sánh xong, Lý Dao Dao nổi giận! 
Giờ phút này, sắc mặt của nàng như bị sương lạnh bao phủ, thân hình đứng thẳng bất động ngay tại chỗ.
Trong mắt Tư Đồ Minh cũng thiêu đốt lửa giận.
Được lắm tam sư đệ, hành vi này thật sự là ích kỷ đến tột và. 
Lạc thị huynh muội ai cũng lòng đầy căm phẫn, tức giận không thôi.
Nhưng là, hai người đang đánh cờ lại như không hề phát hiện ra, không coi ai ra gì mà tiếp tục đấu cờ.
Hai người đang vây xem cũng vậy, biểu cảm chuyên chú mà nhìn, tựa như đã sa vào trong bàn cờ không thể kiềm chế được. 
Lý Dao Dao tức giận đến thiếu chút nữa bốc khói!
Những người này!
Nhìn thấy bọn họ tới, không những không có một tia áy náy, ngược lại còn đánh cờ vô cùng vui vẻ. 
“Các ngươi…” Lý Dao Dao còn chưa kịp nói ra câu chất vất thì Nam Cung đã…
Nam Cung Lưu Vân hơi nhíu mày, ống tay áo tung bay, tiếp theo trong nháy mắt, Lý Dao Dao tựa như bị định thân ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Miệng của nàng như đã bị người ta may lại, muốn mở cũng không thể mở ra được. 
Hơn nữa, ở trước mặt bọn họ, dường như có một tấm chắn vô hình được dựng lên, ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài, khó có thể đi tới phía trước một bước.
Mái tóc đen kia của Nam Cung Lưu Vân giống như một bức tranh thuỷ mặc, vừa đen vừa đậm.
Một bộ trường bào màu đen càng khiến hắn tỏa sáng như ánh trăng giữa đêm đen, sáng trong trắng tinh. 
Không bao lâu, Nam Cung Lưu Vân hạ cờ đen xuống.
Trong lúc nhất thời, có cảm giác như thiên quân vạn mã đang lao nhanh, đạp gió mà đến, bốn phương tám hướng đều là tiếng chiến mã hí vang, ù ù rung động.
Sắc mặt Bắc Thần Ảnh căng chặt, đầy đầu đầy cổ đều là mồ hôi, giống như bị nước mưa dính ướt cả người. 
Không biết ngồi yên bao lâu, hắn cuối cùng cũng suy sụp mà lắc đầu.
Thất bại thảm hại.
“Ta chờ cờ này quá nghẹn!” Trán của Bắc Thần Ảnh đều là mồ hôi, có thể thấy được áp lực vừa rồi mà hẳn phải chịu lớn tới cỡ nào. 
Hắn đẩy quân cờ ra, giả vờ tức giận đứng dậy.
Khi hắn đi bước cờ thứ ba, kỳ thật hắn đã thua rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.