Nhưng mà cấp độ tử vong, xác thật…
Tô Lạc lắc đầu, nhìn Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh bằng ánh mắt xin lỗi.
Là nàng liên lụy bọn họ.
Bắc Thần Ảnh hì hì cười: “Có lão Nhị ở đây, có chuyện gì mà làm không được chứ? Tẩu tử ngươi nói có phải hay không?”
Tô Lạc mỉm cười, gật gật đầu.
Xác thật, Nam Cung Lưu Vân như ngọn núi cao vững chắc, mang đến cho người ta cảm giác an toàn và tin tưởng tuyệt đối.
Tử Nghiên càng là hứng thú bừng bừng: “Nghe nói cấp tử vong có nhiều linh bảo vô cùng, đến lúc đó các ngươi không được cướp của ta.”
“Có thể cướp thì nhất định phải cướp!” Bắc Thần Ảnh nghiêm trang.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi dám cướp với lão nương? Đứng lại!” Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh cười đùa thành một đống.
Khi mấy người ở phía sau còn chưa kịp phản ứng thì đoàn người Tô Lạc đã bước vào cánh cửa kia.
Làm sao bây giờ?
Một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trên trán của bốn người còn lại.
“Đó là cấp tử vong, các ngươi thật đúng là dám vào?” Lạc Điệp Y khó có thể tin mà trừng mắt nhì Lý Dao Dao.
“Tiện nhân Tô Lạc bị thương thành như vậy mà cũng dám vào, tại sao ta lại không vào được? Nhị sư huynh, chúng ta đi!” Lý Dao Dao kéo Tư Đồ Minh bước nhanh vào.
Mắt thấy cánh cửa kia cũng sắp đóng lại rồi, Lạc Điệp Y cầu cứu nhìn Lạc Hạo Thần.
Trong mắt Lạc Hạo Thần cuối cùng cũng hiện lên ánh sáng lạnh: “Bọn họ có thể vào, chúng ta cũng có thể.”
Hắn vuốt ve chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay, nơi đó có át chủ bài mà hắn che dấu sâu nhất.
Lạc Điệp Y nhìn chiếc nhẫn đồng cổ trên ngón tay của hắn, gật gật đầu: “Vì linh bảo, liều mạng!”
Vì thế, trước khi cửa điện hoàn toàn đóng lại, Lạc thị huynh muội cũng nhanh chóng chạy vào Cửu Trọng Điện.
Cửu Trọng Điện, chín tầng cao, chín đạo quan.
Mới vừa tiến vào tầng thứ nhất.
Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, cảnh tượng chung quanh đã biến thành bông tuyết bay bay nơi băng nguyên cực bắc.
Gió lạnh thấu xương.
Mọi người mới vừa tiến vào, còn chưa đứng vững, còn chưa hiểu gì, đã nghe thấy thanh âm cuồng bá kia vang lên bên tai.
“Mười lăm phút ngăn cản lưỡi dao gió, bắt đầu.”
Vừa dứt lời, trời đất đột nhiên biến sắc!
Hoàn toàn không cho người ta thời gian để chuẩn bị, vô số lưỡi dao gió từ bốn phương tám hướng bắn ra.
Khí lạnh vô tận không ngừng tràn ngập khắp không gian, lạnh lẽo vô cùng, như đang đứng trong một địa ngục tràn đầy băng tuyết.
Vô số lưỡi dao gió có uy lực mạnh đến kinh người, hơn nữa chúng nó hoàn toàn không có quy luật nào.
Nam Cung Lưu Vân cõng Tô Lạc, bảo vệ nàng bên dưới lớp phòng hộ, vô cùng an toàn, không bị thương một chút nào.
Lúc này, xung quanh cơ thể hắn như đang có một lớp bảo vệ trong suốt, mặc cho lưỡi dao gió có lợi hại đến mức nào đều bị chắn lại xa một trượng.
So sánh với Tô Lạc đang thanh thản thì sáu người còn lại thực sự khổ không nói nên lời.
Lưỡi dao gió xuất hiện không theo quy luật. Chung quanh trên dưới, phương hướng nào cũng có.
Lý Dao Dao và Tư Đồ Minh một đội.
Lạc Điệp Y và Lạc Hạo Thần một đội.
Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên và đội.
Bọn họ đều giao phía sau lưng cho đối phương, kiếm trong tay vung lên lấp lánh, thanh âm va chạm vang lên không dứt bên tai.
“A!” Bỗng nhiên, Lý Dao Dao hô lên một tiếng.
Thì ra là vì nàng không kịp ngăn cản, một lưỡi dao gió bay xẹt qua cánh tay của nàng, tức khắc, máu tươi nhiễm đỏ cảcánh tay.
Trong mắt Tư Đồ Minh tức khắc lộ ra vẻ đau lòng.
“Dao Dao, thế nào?” Tư Đồ Minh khẩn trương hỏi!
Hắn không rảnh phân thân, nếu dừng lại, lưỡi dao gió khẳng định sẽ thương tổn đến Lý Dao Dao.
“Đau quá…” Nước mắt của Lý Dao Dao trào ra, lã chã chực khóc.
Ánh mắt của nàng xẹt qua, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Tô Lạc đang thanh thản mà ghé lên lưng Nam Cung Lưu Vân.
Trong lúc nhất thời, nước mắt của Lý Dao Dao phốc một cái đã chảy ra.
Người so với người, thực sự là tức chết!