Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1064: Bạch Ngọc Kiều (6)




“Cửa thứ hai ai đi trước?” Tròng mắt của Nam Cung Lưu Vân lạnh như băng, không có một chút độ ấm nào.
Hiện tại đã qua mấy canh giờ rồi, mà vẫn còn ba nhóm chưa đi qua,
“Chúng ta đi trước.” Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên cùng đồng thanh. 
Lý Dao Dao muốn nói nhưng lại thôi.
“Nếu không thì các người đi trước?” Bắc Thần Ảnh cười không có ý tốt.
“Không cần!” Lý Dao Dao hừ lạnh một tiếng, 
Nàng nhìn bộ dạng dựa sát vào nhau của Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc, sự đố kỵ trong mắt dâng trào.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ ác độc.
Trước đó, Điện chủ của Cửu Trùng Điện có nói, nếu như bốn người đồng thời bước lên cầu Bạch Ngọc này, vậy thì, chờ đợi bốn người chính là ngọc nát đá tan. 
Có lẽ, đời này kiếp này nàng sẽ chỉ có một cơ hội như vậy, để có thể cùng Tam sư huynh chết cùng một chỗ.
Tròng mắt của Lý Dao Dao lóe lên tia sáng độc ác.
“Tư Đồ Minh, ngươi không có ý kiến chứ?” Bắc Thần Ảnh lại hỏi một câu. 
Tư Đồ Minh mỉm cười: “Do Dao Dao định đoạt.”
Hắn tuyên bố tất cả đều nghe theo Dao Dao.
Bắc Thần Ảnh hoàn toàn không đồng ý với những gì Tư Đồ Minh đã làm. 
Nghĩ đến tình cảm trước đây, Bắc Thần Ảnh vẫn là không nhịn được mà nhắc nhở một câu: “Tư Đồ huynh, dung túng không hề hối hận, kết cục chưa chắc đã như mình mong muốn.”
Tư Đồ Minh liếc nhìn Lý Dao Dao, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng lập trường vẫn rất kiên định: “Cho dù kết cục ra sao, ta cũng vui vẻ chịu đựng. Bắc Thần huynh không cần khuyên nhiều.”
Lại thêm một nam nhân vừa ngu dại vừa đáng thương! Đây là kết luận của Bắc Thần Ảnh về Tư Đồ Minh. 
Lý Dao Dao là người như thế nào, mọi người đều hiểu rõ như ban ngày, đến cả Lạc Điệp Y và Lạc Hạo Thần cũng đã nhìn ra bộ mặt thật của nàng, duy chỉ có Tư Đồ Minh là vẫn cuồng dại như trước.
Có lẽ không phải hắn không thấy rõ, mà là không muốn thấy rõ.
Việc đã đến nước này, Bắc Thần Ảnh cũng chẳng muốn phí lời với hắn nữa. 
“Bắc Thần Ảnh, người đừng có xen vào việc của người khác nữa. Chúng ta sẽ là đội đi sau cùng.” Lý Dao Dao hừ lạnh một tiếng.
Lời của Bắc Thần Ảnh mặc dù không rõ ràng, thế nhưng, hắn nghĩ nàng là kẻ ngốc chắc? Lời nói ám chỉ rõ ràng như vậy mà nghe không hiểu sao?
“Nhóm cuối cùng?” Bước chân của Bắc Thần Ảnh dừng lại, xoay người. 
Hắn mơ hồ cảm thấy, để Lý Dao Dao đi cuối cùng, như vậy rất bất thường, nhưng bất thường ở chỗ nào, hắn lại không nói ra được.
Bắc Thần Ảnh lo lắng nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Vẻ mặt của Nam Cung Lưu Vân thờ ơ, nhưng bình tĩnh nói: “Tư Đồ Huynh đi thứ ba đi.” 
Hắn thậm chí không muốn nhắc đến ba từ Lý Dao Dao.
“Tam sư huynh...” Lý Dao Dao tức giận giậm chân.
Mặc dù nàng không thật sự chắc chắn sẽ bước chân lên cầu tìm đường chết khi hai người kia lên cầu Bạch Ngọc, nhưng Tam sư huynh lại... 
“Ta không thể để người ta không tín nhiệm đi phía sau được.” Nam Cung Lưu Vân dừng bước, nói xong câu đó mới quay lại bên cạnh Tô Lạc.
Người ta không tín nhiệm...
Sắc mặt của Lý Dao Dao và Tư Đồ Minh đều trở nên cứng đờ. 
Bắc Thần Ảnh cười hì hì: “Lý Dao Dao, thu lại mấy cái chủ ý xấu của ngươi đi, ngươi làm sao có thể là đối thủ của Nam Cung Lưu Vân được.”
Nói xong, Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên tinh thần phấn chấn bước lên trên cầu.
Bóng dáng hai người đi xa dần, cuối cùng biến mất trong lớp sương mù dày đặc. 
Bởi vì là bằng hữu của mình, cho nên Tô Lạc lần này đã vểnh tai lên nghe ngóng, thần sắc có chút nghiêm túc lại ngưng trọng.
“Đừng lo lắng, thực lực của Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên có thể gắng gượng được. Chắc chắn bọn họ sẽ qua được thôi.”
“Ta biết là thế, nhưng vẫn không tránh khỏi sự lo lắng.” Tô Lạc tựa vào vai hắn, ánh mắt vẫn như trước không hề chớp mà nhìn chăm chú vào cây cầu Bạch Ngọc dài dằng dặc: “Rất nhanh thôi là đến lượt chúng ta rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.