“Nha đầu ngốc, không cần lo lắng, đường vẫn còn dài lắm mà!” Nam Cung Lưu Vân vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, chậm rãi nói.
“Có ngươi ở bên, ta không lo lắng.” Tô Lạc mỉm cười nhìn hắn.
Nam Cung Lưu Vân đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Hai người dịu dàng thắm thiết, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Lý Dao Dao hừ mạnh một tiếng: “Để ta xem các ngươi được mấy điểm?”
Tô Lạc tiếp tục nói chuyện với Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân vừa mỉm cười vừa lắng nghe, dường như lời nàng nói rất thú vị.
Lý Dao Dao đứng đó hồi lâu mà không ai để ý đến nàng.
Hai người kia căn bản không thèm chú ý đến nàng, coi như nàng không tồn tại!
Nghĩ vậy, Lý Dao Dao suýt chút nữa thì bùng nổ.
Tư Đồ Minh nhận ra bầu không khí bất thường, vội vàng kéo Lý Dao Dao đi.
Nam Cung Lưu Vân rõ ràng không thích Lý Dao Dao, rõ ràng xem Tô Lạc như vật báu. Nếu như Lý Dao Dao và Tô Lạc thật sự tranh cãi, dễ nhận thấy người chịu thiệt là ai.
Tư Đồ Minh cũng buồn bực lắm!
Dao Trì tiên tử vốn dĩ lạnh lùng cao quý như thần tiên, sao bây giờ lại trở thành...trở thành...
Hai chữ kia, Tư Đồ Minh vẫn là không đủ dũng khí nói ra khỏi miệng.
Đúng lúc này, trên cầu Bạch Ngọc truyền tới tiếng đánh nhau dữ dội.
Có điều, tiếng đánh nhau rất nhanh đã chìm xuống.
Tô Lạc lập tức ngồi thẳng người, ánh mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào thân cầu.
Quả nhiên, một khối đĩa quay chậm rãi hiện lên.
“Nhóm Bắc Thần Ảnh qua được rồi!” Trên mặt Tô Lạc hiện lên một nụ cười.
Có điều thành tích dù có như thế nào, thì hai người bọn họ cũng đã an toàn, đây là thông tin tốt nhất rồi...
“Đã nói là không cần lo lắng rồi, giờ thì yên tâm rồi nhé!” Trong mắt Nam Cung Lưu Vân là ý cười.
“Ừm! Xem thành tích như thế nào.”
Hai người đang nói chuyện, tốc độ của đĩa bay kia đã có xu hướng yếu đi.
“Ba mươi! Ba mươi! Ba mươi!” Lý Dao Dao quơ nắm tay, lớn tiếng kêu lên.
Tô Lạc không vui cau mày: “Sao lại chỉ có ba mươi? Người này điên rồi chắc?”
Nam Cung Lưu Vân sờ cằm: “Chắc là điên thật rồi, ngươi hãy đứng cách xa người đó ra, cẩn thận không bị lây bệnh đó.”
Tô Lạc nghe vậy, bật cười khúc khích.
“Người này trước đây là tiểu sư muội mà ngươi cực kỳ, cực kỳ thương yêu đấy, bây giờ ngươi lại nói nàng ta như vậy sao?”
Nam Cung Lưu Vân không lưu tâm, chân mày nhếch lên: “Không phải vẫn nói có nương tử là quên mất mẫu thân hay sao? Một tiểu sư muội thì đã là gì?”
“Ngươi thật đúng là...” Tô Lạc không còn gì để nói.
Sao lại có người vô sỉ như vậy chứ? Lại dám đường đường chính chính nói có nương tử là quên mất mẫu thân?
Nếu như mẫu thân của hắn vẫn còn trên đời, Tô Lạc cảm thấy không còn mặt mũi nào mà gặp bà ấy nữa.
“Thật đúng là cái gì?” Nam Cung Lưu Vân chớp chớp đôi mắt gian ác mà tà mị của mình, mê hoặc đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.
Tô Lạc khó khăn lắm mới đưa ánh mắt sang chỗ khác được: “Còn chưa gả cho ngươi mà, bớt nói bậy đi.”
“Cái gì? Ta đã là người của ngươi rồi, ngươi vẫn còn không muốn chịu trách nhiệm sao?” Tấn Vương điện hạ như một vị thần lại trợn to hai mắt giả bộ khó tin. Cái vẻ mặt ấy, cũng khoa trương quá đi!
“Ngươi...” Tô Lạc căm hận đẩy hắn ra: “Ta chưa từng động tới ngươi, bớt nói bậy đi!”
“Sao lại chưa từng? Chúng ta đã chung giường chung gối nhiều ngày rồi. Có trời xanh chứng giám, mặt đất làm chứng, ngươi không chối được đâu!” Nam Cung Lưu Vân trịnh trọng chỉ lên trời xanh, vừa lấy chân đạp xuống mặt đất.
Thanh âm của hắn không thấp, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh cũng nghe được rõ ràng.
Tô Lạc vô cùng nóng nảy, nàng đẩy Nam Cung Lưu Vân ra: “Lui ra lui ra, đừng có cản ta, còn phải nhìn điểm số nữa!”
Ai ngờ, Nam Cung Lưu Vân lại giam giữ nàng ở trong lòng: “Không được, không thừa nhận thì sẽ không để ngươi nhìn.”
Tên nam nhân ấu trĩ này! Tô Lạc thầm kêu lên một tiếng, tao nhã ôm trán.
Thật sự chịu thua hắn rồi.