Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1067: Bạch ngọc kiều (9)




Nếu như trong thời gian một ngày mà không qua được, tất cả mọi người sẽ chết hết.
Mưu đồ của Lý Dao Dao rõ ràng như thế, Nam Cung Lưu Vân lại há sẽ làm theo ý nàng mong muốn.
Bàn tay bên người Nam Cung Lưu Vân ẩn chứa linh quang. 
“Không được.” Tô Lạc kéo tay Nam Cung Lưu Vân: “Nếu như ngươi đánh nàng ta ngất xỉu, Cửu Trùng Điện chủ cố ý kiếm cớ giở trò xấu thì sao?”
Tô Lạc nghĩ rằng, niềm vui thú của vị Cửu Trùng Điện chủ kia chính là đùa giỡn bọn họ.
Bọn họ nội đấu càng kịch liệt, hắn ta càng vui sướng. 
Nếu như đánh ngất nhóm Lý Dao Dao, Cửu Trùng Điện chủ chạy đến trừ điểm bọn họ, vậy thì phiền toái rồi.
Nam Cung Lưu Vân gật đầu.
Cũng không thấy hắn có hành động gì. 
Chỉ thấy một bóng tàn ảnh hiện lên.
Cơ thể của Lý Dao Dao đã bị ném vào không trung, sau đó theo một đường vòng cung bắn về phía cầu Bạch Ngọc.
Toàn bộ quá trình này, nhìn thì rất chậm, nhưng thật ra chỉ trong nháy mắt. 
“Tam sư đệ! Đệ...” Tư Đồ Minh căn bản không ngờ rằng Nam Cung Lưu Vân lại tuyệt tình như thế.
Dứt khoát quả quyết, căn bản không cho người ta cơ hội phản ứng.
Hắn túm lấy Lý Dao Dao, trực tiếp ném lên cầu Bạch Ngọc, thật là...! 
“Một mình lên cầu Bạch Ngọc có thể bị tiêu diệt đó.” Trên mặt Nam Cung Lưu Vân là một nụ cười thảnh thơi.
Bộ dạng thong thả tự đắc đó, đâu có một chút áy náy nào chứ?
Trong lòng Tư Đồ Minh là lửa giận ngút trời, nhưng vào lúc này, quan trọng nhất vẫn là Lý Dao Dao. 
Cuối cùng, Tư Đồ Minh hung ác trợn mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, cơ thể phóng vọt đi, trước khi Lý Dao Dao rơi xuống đất đã ôm chặt lấy nàng, cùng nàng đứng trên cầu Bạch Ngọc.
“Có sao không?” Tư Đồ Minh vội vàng hỏi.
Giọt lệ đong đầy trên khóe mắt Lý Dao Dao, nàng nức nở nói: “Tam sư huynh...Sao huynh ấy có thể...Sao huynh ấy có thể đối với muội như vậy chứ? Muội yêu huynh ấy, muội thật sự rất yêu huynh ấy, chẳng lẽ việc này cũng là sai sao?” 
Lòng Tư Đồ Minh chua xót, nhưng chỉ có thể cười khổ ôm lấy nàng.
“Không! Muội không đi! Muội sẽ đứng trên cầu này!” Lý Dao Dao đột nhiên đẩy Tư Đồ Minh ra, lớn tiếng hét lên.
Mặt Tư Đồ Minh lộ ra vẻ đau khổ. 
“Muội không đi! Muội sẽ đứng một ngày trên cầu Bạch Ngọc này! Hừ, muội sẽ xem Tô Lạc làm thế nào để qua được cầu Bạch Ngọc này, muội sẽ xem nàng ta đi lấy Xích Huyết Huyền Sâm kiểu gì!” Lý Dao Dao giận dỗi nói lầm bầm.
Nam Cung Lưu Vân tính toán không bỏ sót, trong kế hoạch của hắn, đã sớm nghĩ đến chuyện này.
Hắn đã sớm tính toán dựa vào tính khí của Tư Đồ Minh. 
Với sự quý trọng mà hắn dành cho Lý Dao Dao, làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn Lý Dao Dao đi chết?
Bởi vì đứng trên cầu Bạch Ngọc, sau một ngày nếu như không qua được cầu, thì thứ chờ đợi bọn họ chính là cái chết.
“Dao Dao, đừng giận dỗi nữa, chúng ta đi thôi!” 
“Không, nhất định không đi!” Lý Dao Dao dứt khoát khoanh hai chân lại ngồi xuống, ngồi tại chỗ không chịu đi.
Tư Đồ Minh không biết phải làm sao.
“Dao Dao, nghe lời.” 
“Không, muội không nghe lời.”
“Dao Dao, muội đây là lấy tính mạng của mình ra trừng phạt người khác ư? Như vậy không đáng!”
“Có thể làm khó dễ được Tam sư huynh, muội cảm thấy vô cùng đáng giá!” 
“Dao Dao!” Tư Đồ Minh thật sự tức giận rồi.
Hai người đã nói chuyện dây cà ra dây muống một hồi lâu, từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn lại không đến hai canh giờ.
Bên ngoài cầu Bạch Ngọc. 
Hàng lông mày nhỏ nhắn của Tô Lạc hơi nhíu lại, nàng có chút lo lắng: “Lý Dao Dao này đang làm cái gì vậy? Không phải thật sự không đi chứ?”
Nếu như nàng ta thật sự không đi, vậy thì nhóm nàng và Nam Cung Lưu Vân sẽ bị gạch tên, không thể vượt cửa ải tiếp theo nữa rồi.
Chỉ dựa vào Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên, chưa chắc đã đến được điểm cuối cùng để lấy Xích Huyết Huyền Sâm. 
Hàn ý trong mắt của Nam Cung Lưu Vân càng ngày càng lạnh, lộ ra sự thô bạo nồng nặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.