Nói nó là Kim Sắc quái thú con, là vì dựa vào con Kim Sắc quái thú to lớn kia mà so sánh.
Thật ra, con Kim Sắc quái thú con này cũng không nhỏ. Nó dài chừng năm mét, cao khoảng ba mét.
Nhìn là biết con Kim Sắc quái thú nhỏ kia là con của con Kim Sắc quái thú lớn.
Lúc này, nó lững thững mà bước về phía Tô Lạc.
Nam Cung Lưu Vân liếc mắt nhìn đến, đôi mắt hắn trong giây lát run lên.
Hiện tại, Tô Lạc suy yếu đến mức nào, chuyện đó hắn là người biết rõ nhất.
Con kim sắc quái thú nhỏ kia chỉ cần tùy tiện vung chưởng, là Tô Lạc sẽ bị đè bẹp thành tờ giấy mất!
Nam Cung Lưu Vân bỏ qua việc chiến đấu với con kim sắc quái thú lớn, quay đầu lập tức chạy nhanh về phía Tô Lạc.
Nhưng mà vào đúng lúc này, con kim sắc quái thú lớn dùng tia chớp điện bao vây xung quanh Nam Cung Lưu Vân.
Tia chớp điện lấp lánh bao vây, không chừa kẽ hở nào.
Hóa ra, con kim sắc quái thú lớn này là hệ lôi. Trước đó, Nam Cung Lưu Vân dùng lôi điện tấn công nó. Tất cả những cái đó đều được hấp thu vào lớp ánh sáng màu vàng xung quanh người nó, để bây giờ sử dụng tới.
Trong lòng Nam Cung Lưu Vân nôn nóng, nhưng trên mặt lại bình tĩnh như cũ.
Bàn tay hắn tung bay, bắn ra từng tia điện, tấn công không ngừng vào vòng tia chớp xung quanh hắn.
Nhưng mà, lúc này hắn căn bản không thể di chuyển, không cách nào phân thân ra để chạy đi cứu Tô Lạc.
Lại nói đến Tô Lạc.
Con kim sắc quái thú nhỏ lắc lư mà tiến đến chỗ Tô Lạc.
Đôi mắt Tô Lạc cẩn trọng mà nheo lại.
Nếu thực lực của nàng ở lúc đỉnh cao, còn có linh sủng Tiểu Thần Long giúp một tay, thì có thể chiến đấu một trận với con tiểu ma thú này.
Nhưng hiện tại lại hoàn toàn không được.
Sắc mặt Tô Lạc bình tĩnh như nước, nhưng chân nàng lại từng bước chậm rãi, lui về phía sau.
“Bộp!”
Tô Lạc không chú ý, nên lưng nàng đụng vào cây cổ thụ ngàn năm, phát ra một âm thanh va chạm.
Tô Lạc bị đập vào cây, thiếu chút nữa nhổ ra một ngụm máu.
Đúng lúc này.
Giữa không trung vàng lên tiếng rít gào tức giận của con kim sắc quái thú lớn.
Hóa ra, Nam Cung Lưu Vân lợi dụng sơ hở của nó, thanh kiếm màu xanh biếc lập tức đâm vào con mắt của nó.
Tức khắc, con mắt khia chảy máu đầm đìa, khiến nó tức giận cực kì.
Con kim sắc quái thú lớn gầm rú thật lớn.
Nó gầm gừ, phẫn nộ đến nỗi muốn xé nát cả một dãy núi.
Con kim sắc quái thú trước mặt Tô Lạc, thoạt nhìn vô tội mê mang, thậm chí nó có chỗ hơi ngốc nghếch. Trong đôi mắt nó đột nhiên hiện lên tơ máu.
Bộ mặt nó nháy mắt trở nên dữ tợn khủng bố, thân mình nó nhanh chóng nhảy về phía Tô Lạc.
Nếu Tô Lạc bị nó nhào lên người, thì thân mình nàng tuyệt đối sẽ bị đè nát thành sáu, bảy mảnh.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này.
Bỗng nhiên, trong lồng ngực Tô Lạc xuất hiện một con vật nhỏ lông trắng như tuyết, lại mềm mại như nhung.
Trước đó, trên cao nguyên tuyết vực, nó là còn linh hồ chín đuôi bị Tiểu Thần Long thu phục.
Con linh hồ chín đuôi này bình tĩnh mà ngồi ở trong lòng Tô Lạc. Hai cái móng viết nhỏ của nó chỉ chỉ trỏ trỏ trong không trung, không biết nó đang làm gì.
Nhưng mà, mặc kệ nó làm gì, thì đã không còn kịp nữa.
Bởi vì…
Con kim sắc quái thú nhỏ kia đã đến rất gần rồi.
Tô Lạc có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trên người nó và cảm nhận được lực sát thương mãnh liệt của nó.
Sau lưng là cây cổ thụ, Tô Lạc không thể lui, cũng không thể tránh.
Tô Lạc muốn đẩy linh hồ chín đuôi ra, cho nó có một đường sống.
Nhưng mà giờ phút này, con linh hồ chín đuôi nho nhỏ này giống như là được lớn lên ở trong lòng nàng, dù đuổi thế nào cũng không đi.
Con Kim Sắc quái thú nhỏ kia há cái mồm máu tanh to lớn, đã đến trước mắt rồi…
Mùi máu tanh tưởi trong miệng của nó khiến Tô Lạc buồn nôn.
Tử Thần đã lặng yên đến gần nàng.
“Tô Lạc!” Nam Cung Lưu Vân không thèm để ý vết thương sau lưng mình, lao nhanh về phía Tô Lạc.