Đối với chuyện thắng Tô Lạc, Lý Dao Dao bắt buộc phải chấp nhất.
Thời gian dần dần qua đi.
Cuối cùng, cái bọc đựng trứng kên kên của Lý Dao Dao đã không nhét thêm được nữa.
Nghiêm túc mà nói, thì trứng kên kên quả thật rất chiếm diện tích.
“Nếu chúng ta cũng có túi Càn Khôn thì tốt rồi.” Lý Dao Dao nhớ tới túi Càn Khôn của Nam Cung Lưu Vân, không khỏi mà ngưỡng mộ vạn phần.
“Ta thấy Tô Lạc cũng có.” Đôi mắt Tư Đồ Minh hơi hoi lóe sáng.
“Cái gì? Tiểu tiện nhân Tô Lạc kia cũng có túi Càn Khôn sao?” Trong lòng Lý Dao Dao tức khắc chao đảo.
“Chắc là Nam Cung cho nàng ta. Nếu không, với thực lực của nàng ta, thì không có khả năng có được.” Tư Đồ Minh gật gật đầu.
Nhưng mà, lúc hắn đang nói chuyện, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Lý Dao Dao, chú ý đến biểu tình trên mặt nàng.
Nam Cung rõ ràng là không thích Dao Dao, nên dựa vào điều kiện đó, Tư Đồ Minh quyết định không từ bỏ nàng.
Hiện tại, chuyện hắn phải làm, là từng chút từng chút xóa Nam Cung khỏi trái tim Dao Dao, xóa sạch sẽ. Sau đó, hắn sẽ từ từ thâm nhập vào đó.
“Tô Lạc đúng là hồ ly tinh. Cũng không biết làm cách nào, mà nàng hiện tại khiến Tam sư huynh mê mẩn, vây quanh nàng, lại còn cho nàng túi Càn Khôn trân quý!”
Nàng đường đường là công chúa của Dao Trì Lý gia mà cũng không có túi Càn Khôn, tiểu tiện nhân Tô Lạc kia dựa vào cái gì lại có chứ?
Lý Dao Dao ghen ghét muốn điên rồi.
Nếu nàng biết, Tô Lạc không phải có túi Càn Khôn, mà là một cái không gian, thì không biết Lý Dao Dao có thể vì ghen ghét mà ngất xỉu luôn hay không?
Không có túi Càn Khôn, nên hai người Lý Dao Dao và Tư Đồ Minh chỉ có thể vai vác, tay xách trứng kên kên mà theo đường cũ quay trở ra ngoài.
Cỏ Lăng Sương của bọn họ đã dùng hết, nếu không đi thì sẽ bị trúng độc.
Hai người cuối cùng rời khỏi, là Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân.
Tô Lạc nhìn thấy Lý Dao Dao chất đống trứng kên kên dưới chân, mà hai mắt hơi hơi sửng sốt.
Lý Dao Dao thấy Tô Lạc kinh ngạc, vẻ đắc ý trong mắt nàng càng thêm rõ ràng.
Lần này, tiểu tiện nhân Tô Lạc thua chắc rồi!
Vào đúng lúc này, trong gian bỗng nhiên vặn vẹo, sau đó, khuôn mặt khổng lồ kia xuất hiện ở giữa không trung.
“Trong số các ngươi, có một đội lại hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, không tồi không tồi.”
Lý Dao Dao đắc ý mà nhướng mày.
Hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, chắc chắn là đội của bọn họ rồi.
“Sử dụng huyết tế, là tự mình hại mình, làm như vậy thật tàn nhẫn đối với bản thân. Có điều, ta thích. Ha ha ha!”
Khuôn mặt giữa không trung kia bộc phát ra một tràng cười như điên.
Không gian bốn phía chao đảo, trong lúc nhất thời, đất rung nũi chuyển, ầm ầm rung động.
Khó khăn lắm hắn mới ngừng cười.
“Đến đây đi. Các ngươi giao vật phẩm nhiệm vụ lên đây, để bổn điện chủ xem thử coi, lần này là ai thắng.”
Số lượng trứng kên kên rất nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái là biết.
Huynh muội nhà họ Lạc chỉ có ba quả.
Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên chỉ có sáu quả.
Cửa này, chủ yếu là xem đội của Tô Lạc và đội của Lý Dao Dao.
Thắng bại cửa này chỉ xét giữa hai đội kia.
Nhìn hai chiếc túi cực kì lớn của Lý Dao Dao, lúc này trong lòng Tô Lạc cũng không lo lắng.
Nhưng mà việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác là phải thi thố thôi.
Ai kêu bên cạnh Lý Dao Dao có Tư Đồ Minh, người không tiếc lấy sinh mệnh, dốc hết sức lực mà trả giá thật lớn chứ?
Tô Lạc vung tay lên, nàng lấy trứng kên kên ra, chỉnh chỉnh tề tề mà nộp lên phía trước.
Mấy quả trứng kên kên kia, mỗi một quả đều cứng như đá, trên vỏ còn ẩn ẩn có linh khí chảy qua.
Nếu nhìn kỹ một chút, thì sẽ phát hiện ở trong không gian của Tô Lạc vẫn còn trứng kên kên, so với những người khác thì nàng có nhiều hơn một chút.
Nhưng mà, chi tiết bé nhỏ như thế, căn bản không ai phát hiện ra.
“Năm mươi quả!” Tử Nghiên kinh hô một tiếng!
Hơn nhau một trời một vực, Tử Nghiên tức khắc nước mắt đầy mặt.
Đội của nàng mới chỉ có sáu quả, chỉ có sáu quả thôi!