Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1102: Khen thưởng đặc thù (2)




Ý tứ của vị điện chủ Cửu Trọng Điện này chẳng lẽ là Tô Lạc xứng được đến thứ tốt, mà nàng Lý Dao Dao cũng chỉ có thể lấy được hai bộ quần áo rách nát?
Lý Dao Dao tức giận đến dậm chân, trực tiếp muốn xé rách cái váy lưu tiên màu hồng phấn kia thành hai mảnh.
Nhưng mà Tư Đồ Minh tay mắt lanh lẹ, ngăn cản nàng. 
“Dao Dao, hiện tại không phải lúc để nổi giận.” Tư Đồ Minh ôn nhu khuyên giải an ủi: “Nơi này trước không có thôn sau không có cửa hàng gì, muốn mua cái váy cũng khó vô cùng, ngươi… trước thay cái váy này đã.”
Nói thật, lúc trước ở Mộc Tiên Phủ, bọn họ đánh với Tuyết Lạc Toan Nghê một trận, váy áo của Lý Dao Dao cũng đã có chút tổn hại.
Hiện giờ ở trong Cửu Trọng Điện chạy qua năm cửa, quần áo bị tổn hại là không thể tránh được. 
Hiện giờ, cái váy trên người Lý Dao Dao đã rách tung toé, hơn nữa còn dính loang lổ vết máu, nhìn qua chật vật vô cùng.
Lý Dao Dao vốn định hung hăng xé nát bấy cái váy lưu tiên này, nhưng tình thế mạnh hơn người nhiều, nàng cuối cùng vẫn không thể không ủy khuất mặc váy vào.
Lúc này, Tử Nghiên rốt cuộc ức chế không được, ôm bụng ha ha cười như điên. 
“Lý Dao Dao… Ha ha ha… Ngươi nói ngươi có mất mặt hay không… Khiến nhị sư huynh phải dùng huyết tế để đổi lấy thắng lợi… Ngươi lại… lại chỉ lấy được một cái váy… Ha ha ha…”
Tử Nghiên cười đến run rẩy cả người, không ngừng cười như điên.
Nàng vừa cười ra tiếng, không khí khẩn trương ban nãy ngay lập tức biến mất, mọi người cũng nhanh chóng cười theo. 
Cho dù là huynh muội Lạc gia và một phe với Lý Dao Dao cũng cảm thấy buồn cười.
Đối bọn họ mà nói, vô luận ai lấy được khen thưởng, bọn họ đều muốn hâm mộ ghen tị hận.
Lúc trước bọn họ nhận được khen thưởng, tuy rằng không thể so với độ quý giá của Tô Lạc, nhưng tốt xấu còn có thể trị hết vết thương. 
So với Lý Dao Dao mà nói, vận khí của bọn họ tốt hơn nhiều.
Cho nên huynh muội Lạc gia liếc nhau, đều thấy ý cười rõ ràng trong mắt nhau.
Sắc mặt Lý Dao Dao xanh mét, hai mắt đỏ đậm, trong mắt là lửa cháy thiêu đốt hừng hực. 
Nhưng nghẹn khuất nhất chính là cái gì nàng cũng không làm được.
Bởi vì, người tạo nên hoàn cảnh hiện tại của Lý Dao Dao chính là điện chủ của Cửu Trọng Điện, nàng Lý Dao Dao đừng nói tới trả thù, ngay cả mắng nửa câu nàng cũng không dám mắng.
Nàng chỉ có thể nghẹn khuất nhẫn nại như vậy! 
Bên tai là những tiếng cười cực kỳ chói tai.
Lý Dao Dao nắm chặt hai tay kêu răng rắc.
Kể từ đó, Lý Dao Dao đều hận mình sao lại nhận được phần thưởng này làm gì. 
“Dao Dao…” Tư Đồ Minh quan tâm mà nhìn nàng.
Hắn thực lo lắng nàng, cho nên mới duỗi tay muốn ôm bờ vai mảnh khảnh của nàng.
Nhưng Lý Dao Dao lại tức giận mà dùng sức đẩy ra, mắt mang oán trách: “Nếu nhị sư huynh không dùng huyết tế thì tốt rồi!” 
Sau khi nhị sư huynh dùng huyết tế, nàng không ngừng bị người khác trào phúng, thật là càng nghĩ càng không đáng.
Lý Dao Dao nói lời này rất trực tiếp.
Bởi vì cách mà nàng đối xử với nhị sư huynh luôn luôn không phải làm nũng thì chính là đòi hỏi, chưa từng bao giờ khách khí. 
Khi nàng phục hồi tinh thần lại, đã nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tư Đồ Minh.
Còn có kinh ngạc trong mắt mọi người.
Lý Dao Dao nhấp môi dưới, lại không hề xin lỗi. 
Bởi vì nàng không thể mất mặt mà đi xin lỗi được.
Tư Đồ Minh miễn cưỡng cười cười: “Dao Dao không thoải mái trong lòng, phát tiết phát tiết thì tốt rồi, dù ai lấy được khen thưởng như vậy, trong lòng đều sẽ không thoải mái, Tô cô nương, ngươi nói có đúng không?”
Câu cuối cùng, Tư Đồ Minh nói với Tô Lạc. 
Tô Lạc cười nhẹ: “Người nào sẽ lấy khen thưởng đó, điện chủ của Cửu Trọng Điện anh minh vô cùng, dù sao ta sẽ không không thoải mái.”
Một câu, nghẹn đến mức Tư Đồ Minh thiếu chút nữa đã hỏng mất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.