Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1112: Nguy cơ bốn phía (2)




“Vậy chuyện nghiêm trọng nhất là gì?” Tô Lạc theo sát hỏi.
Nàng là pháp sư nguyên tố hệ hỏa, nên sức chống cự đối với nhiệt độ mạnh hơn người bình thường.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng nàng thật ra vẫn bình thường. 
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân nghiêm túc, hắn xoa xoa đầu Tô Lạc: “Cẩn trọng với hơi nước đấy.”
Hơi nước?
Ánh mắt Tô Lạc nhìn xung quanh. 
Quả nhiên, theo nhiệt độ tăng lên, hơi nước bắt đầu từ từ nhiều lên, mê mang tầm mắt người khác.
Chuyện Nam Cung Lưu Vân kiêng kị với hơi nước, khiến trong lòng Tô Lạc cảnh giác cao độ.
Quả nhiên, những con ma thú chuột đó chỉ là màn dạo đầu, mà đám hơi nước này mới là đòn sát thủ. 
Hơi nước càng ngày càng nhiều, rất nhanh, thầm mắt mọi người chỉ còn khoảng mười mét.
“Sao ta lại cảm thấy đầu óc choáng váng vậy?” Lý Dao Dao nằm trên lưng Tư Đồ Minh, hơi thở nàng mỏng manh mà hỏi.
“Hóa ra không phải có mình ta như vậy.” Lạc Điệp Y nhẹ nhàng thở ra. 
Nàng còn tưởng rằng, chỉ có mình nàng đầu váng mắt hoa. Hóa ra, Lý Dao Dao cũng như vậy. Chuyện này có thể xem là hiện tượng phổ biến.
“Chuẩn bị chiến đấu.” Thanh âm Nam Cung Lưu Vân cứng nhắc, như băng tuyết ngàn năm.
Hắn vừa dứt lời. 
Chỉ thấy hơi nước biến thành những khuôn mặt màu đen.
Những khuôn mặt này nhìn rất dữ tợn, nhe răng trợn mắt, thoạt nhìn khiến người khác sợ hãi.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, những khuôn mặt kia lập tức bắt đầu tấn công mạnh mẽ. 
Chỉ thấy một khuôn mặt tới gần Lạc Điệp Y, không chút thương hoa tiếc ngọc, mà há miệng thật to, phun một ngụm khói đen về phía trước mặt Lạc Điệp Y.
Lạc Điệp Y cảm nhận được sự lợi hại của ngụm khói đen, nàng ngay lập tức lăn qua một bên, khó khăn lắm mới tránh thoát được sự tập kích của ngụm khói đen.
Nhưng mà đầu nàng tránh được, còn nửa mái tóc của nàng thì không thoát được. 
Nửa mái tóc kia trong nháy mắt bị thiêu rụi thành tro, rơi rớt trên mặt đất.
“Trời ơi!” Lạc Điệp Y bị hoảng sợ quá độ, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Nàng không ngờ rằng, khói đen của khuôn mặt kia lại lợi hại như thế, nó có tính ăn mòn rất mạnh. 
Mái tóc đen của nàng dài tới eo, nhưng hiện tại đã bị đốt cháy, chỉ còn tới vai. Nếu nàng tránh né chậm hơn một chút, thì sợ rằng, không chỉ có tóc bị đốt cháy.
Nghĩ đến đây, sau lưng Lạc Điệp Y ướt đẫm mồ hôi, sống lưng nàng phát lạnh, toàn thân cứng đờ, sắc mặt nàng thì tái nhợt như tờ giấy.
Những khuôn mặt kia dường như có người điều khiển, bọn chúng vây quanh từng người ở đây, mỗi người đều có ít nhất một khuôn mặt ở bên cạnh… 
“Làm sao bây giờ? Mau nghĩ cách giải quyết đi.”
Lý Dao Dao bị dọa đến nỗi chân cẳng nhũn ra.
Nàng vốn đã yếu ớt, hiện giờ lại liên tục phải tránh né, nên thể lực dường như tiêu hao cạn kiệt. 
Nàng nhìn lén về phía Tô Lạc.
Lại thấy Tô Lạc an an ổn ổn mà ngồi trong vòng bảo hộ, còn làm như đang thưởng thức hành động mạo hiểm của bọn họ.
Trong lúc nhất thời, Lý Dao Dao ghen ghét, thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu. 
Chuyện này quả thật rất không công bằng!
Mặc kệ có phải tự nguyện hay không, nói đến cùng, mọi người tiến vào Phủ Mộc Tiên, mục đích chính là tìm dược cho Tô Lạc, nhưng mà nàng thì ngược lại, suốt dọc đường đi giống như là đang du sơn ngoạn thủy, nhàn nhã tự tại, gặp nguy hiểm thì sẽ đi vào trong vòng bảo hộ, rất an toàn!
Trong lòng Lý Dao Dao bức bối, nhưng bất lực. Ai bảo mọi người đều bảo bọc nàng ta trong lòng bàn tay, chỉ sợ nàng ta bị tổn hại một sợi lông tơ nào. 
Thật ra, lúc này Tô Lạc cũng không nhàn nhã như vẻ bề ngoài.
Những khuôn mặt dữ tợn vây xung quanh người Nam Cung Lưu Vân, càng ngày càng nhiều. Hơn nữa, thực lực của chúng đều là loại cường đại nhất.
Tuy rằng, thực lực Nam Cung Lưu Vân cường đại, nhưng bởi vì hắn dùng ba phần lực, làm thành vòng bảo hộ cho Tô Lạc, nên đối mặt với những khuôn mặt dữ tợn thực lực cường đại, rào rào lao tới trước mắt, hắn không thể không dùng toàn lực còn lại ứng phó. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.