Những khuôn mặt đen dữ tợn đó, phun ra từng ngụm từng ngụm khói đen.
Rất nhanh, bốn phương tám hướng đều bị bao phủ bởi khói đen, mọi người giống như ở trong màn đêm đen, không có lấy một ánh sao, duỗi tay cũng không thấy năm ngón.
Nếu chỉ là tầm nhìn bị hạn chế thì không nói, nhưng nghiêm trọng nhất là, đám khói đen này lại còn có công dụng mê hoặc người khác.
Bỗng nhiên, Lý Dao Dao vung kiếm, bổ về phía Tư Đồ Minh!
Tư Đồ Minh vẫn luôn để Lý Dao Dao phía sau lưng mình, làm sao nghĩ đến chuyện người mà mình bảo vệ, lại bổ kiếm về phía mình chứ?
Nhất thời không đề phòng, nên sau lưng Tư Đồ Minh bị thương nghiêm trọng, miệng vết thương cực kì sâu, máu tươi ào ạt chảy ra.
Sắc mặt Tư Đồ Minh tái nhợt, hắn khó có thể tin mà nhìn Lý Dao Dao, lảo đảo một lúc, hắn chống đỡ không được nữa, mà quỳ một gối, rồi ngã xuống mặt đất.
Nhưng mà lúc này, Lý Dao Dao đã trở nên điên cuồng.
Nàng giơ kiếm, chém về phía Lạc Điệp Y, người ở gần nàng nhất.
“Tô Lạc! Giết chết ngươi! Giết chết ngươi!” Lý Dao Dao múa may kiếm dài, sức lực trong tay lại lớn kinh người.
Lúc này, Lạc Điệp Y đã mơ mơ hồ hồ, Lý Dao Dao lại giống như bà điên mà phóng tới chỗ nàng, còn nàng thì có vẻ hoàn toàn không biết điều đó.
“Vút!” Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Trên mặt Lạc Điệp Y bị Lý Dao Dao vẽ lên một vệt máu thật dài.
Lạc Điệp Y ngơ ngẩn mà giơ tay, sờ soạng vệt máu trên mặt mình, rồi giương mắt, nhìn thấy Lý Dao Dao đang lao tới như kẻ điên…
Tức khắc, Lạc Điệp Y giống như có thần tiên nhập vào người, sức lực lớn kinh người.
Nàng vươn tay, dùng sức đẩy Lý Dao Dao ra.
Lý Dao Dao nhất thời không đề phòng, bị đẩy thật mạnh, đến nỗi té ngã trên mặt đất.
Nàng không bận tâm mà đứng lên, xông tới chỗ Lạc Điệp Y, chiến đấu tới cùng.
Ánh mắt hai người thẳng đơ, ngơ ngác. Đáy mắt họ lập lòe, tràn đầy cừu hận cùng ngoan độc, giống như đối diện với mình là người mà cả đời này mình hận nhất.
Lúc này, hai người đã rơi vào mê hoặc, mất đi lý trí.
Sau khi hai người kia bắt đầu mất đi thần trí, những người còn lại cũng từ từ bị mê hoặc.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người mơ mơ hồ hồ.
Cuối cùng, chỉ còn Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân vẫn tỉnh táo.
Nhưng mà, thời gian cứ kéo dài thêm một giây một phút.
Thì xung quanh càng ngày càng dày đặc khói đen.
Cho dù cường đại như Nam Cung Lưu Vân, cũng có chút khó chịu.
Vòng bảo hộ xung quanh Tô Lạc cũng lung lay muốn sập.
Bởi vì lúc này, tất cả những khuôn mặt màu đen kia đều vây quanh Nam Cung Lưu Vân, một đám đen nghìn nghịt, chúng há miệng, không ngừng phun ra khói đen.
Thân hình Nam Cung Lưu Vân lắc lư, cái vòng bảo hộ của Tô Lạc đột nhiên vỡ vụn.
“Nam Cung!” Ra khỏi vòng bảo hộ, Tô Lạc vội vàng phóng đến chỗ Nam Cung Lưu Vân.
Bởi vì lúc này, trên mặt Nam Cung Lưu Vân phủ đầy mồ hôi lạnh, mặt hắn vàng như giấy, hai mắt hắn nhắm nghiền, chân mày gắt gao nhăn lại, giống như trong người đang cực kì đau đớn.
Tô Lạc phóng tới bên cạnh Nam Cung Lưu Vân, vừa đúng lúc đỡ được thân hình lung lay sắp đổ của hắn.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi tỉnh lại đi!” Tô Lạc gấp giọng kêu to.
Nếu cả Nam Cung Lưu Vân cũng không ngăn cản được, vậy thì, ai có thể vượt qua cửa này đây?
Nhưng mà đôi mắt Nam Cung Lưu Vân vẫn gắt gao nhắm chặt, thân hình cứng đơ như sắt đen, không hề nhúc nhích, cũng không có một tia phản ứng.
Dựa theo tiếng kêu của Tô Lạc.
Vô số đám khói màu đen dồn dập bay về phía Tô Lạc. Khói đen cay xè, khiến nước mắt Tô Lạc chảy ra, dường như không ngăn được.
Càng nghiêm trọng là, những trên khuôn mặt dữ tợn kia hiện lên nụ cười giả tạo, chúng lao tới chỗ Tô Lạc, bao vây xung quanh nàng.
Nhìn thấy tất cả bốn phía đều là khói đen, và vô số khuôn mặt dữ tợn màng theo nụ cười giả tạo.
Tinh thần Tô Lạc vốn rất vững vàng, nhưng mà, xung quanh nàng bị vô vàn khói đen bao vậy, nên thần trí nàng cũng lâm vào hoảng hốt.
Cửa này… chỉ sợ là toàn bộ mọi người đều phải chết.