Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1127: Cửa thứ bảy (11)




Đôi mắt của Thất công tử ẩn chứa nụ cười, nhìn Tô Lạc nói: “Vậy quả thực ngươi có làm động tác đó, ngươi nói đi, ngươi khác cớ sao lại vu tội cho ngươi?”
Ừ, làm thì làm! Nhìn thấy Thất công tử cũng không chút thiên vị! Lý Dao Dao không khởi đắc ý.
Ai ngờ, Tô Lạc lại làm ra vẻ ủy khuất: “Thất công tử, ta bị oan mà! Vừa rồi nóng quá, ta chỉ là quạt mát cho mình mà thôi, làm sao lại bị vu oan thành nhắc bài được chứ?” 
Quạt mát?
Thất công tử cười cổ quái.
Lý Dao Dao vô cùng ngạc nhiên. 
Tử Nghiên và những người khác liền tỏ ra vui mừng.
Bởi vì động tác dùng hai tay quạt mát cho mình cũng giống như động tác ném bóng, đó chính là điểm giống nhau. Cũng chỉ có Tô Lạc thông minh lanh lợi mới phản ứng lại nhanh như thế.
Nhưng, Lý Dao Dao vẫn không can tâm, nàng lớn tiếng gào thét: “Không thể được! Rõ ràng là ngươi nhắc bài! Là ngươi nhắc bài!” 
Thất công tử quay mặt lại, ánh mắt lạnh lùng cong lên: “Vu oan cho người khác, tăng thêm một tội, nhìn thấy vết thương trên người ngươi lúc này vẫn còn nghiêm trọng nên tạm tha cho ngươi! Hừ!”
Không thể không nói, bộ dạng ban nãy của Thất công tử thật khiến người khác bị dọa chết khiếp.
Dù sao thì Lý Dao Dao cũng bị dọa đứng ngây người tại chỗ, miệng câm như hến không nói gì nữa. 
Quay người qua, Lý Dao Dao căm hận nhìn chằm chằm Tô Lạc, tay nắm chặt lại, phẫn nộ nghiến răng kêu khen két.
Ánh mắt Tô Lạc sáng lên, dương dương tự đắc, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lại.
“Ngươi!” Lý Dao Dao tức giận tới thổ huyết. Nàng hoàn toàn không ngờ rằng, sau khi Tô Lạc nhắc bài lại còn tỏ ra hưng hăng càn quấy như vậy! 
Tô Lạc hất cằm lên, như cười lại như không nhìn Lý Dao Dao, ánh mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa.
“Tô Lạc, ta sẽ nhớ kỹ ngươi đó!” Lý Dao Dao tức giận nói ra một câu, sau đó quay người rời đi.
Từ dáng vẻ của Lý Dao Dao, có thể thấy nàng ta bị Tô Lạc chọc cho tức tới mức nào. 
“Lý Dao Dao, ta cũng sẽ nhớ ngươi.” Khi Lý Dao Dao đi ngang qua Bắc Thần Ảnh, hắn duỗi chân ra.
Dao Trì Tiên Nữ đáng thương, trong đầu vẫn đang nghĩ cách nào để mưu hại Tô Lạc, hoàn toàn không chú ý phía dưới chân, vậy là liền...
Một tiếng ầm vang lên... 
Dao Trì Tiên Nữ không hưởng hương hoa của trần gian bây giờ lại rơi vào cảnh chó ăn cứt như vậy.
“Bắc Thần Ảnh!” Lý Dao Dao tức giận giống như những người đàn bà chanh chua khác!
Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh! 
Đấu không lại được với Tô Lạc cũng coi như thôi, bây giờ đến cả Bắc Thần Ảnh cũng dám bắt nạn nàng!
Bắc Thần Ảnh cười híp mắt nhìn nàng: “Dao Trì Tiên Nữ, thấy ngươi kích động như vậy, lẽ nào là do ta quá đẹp trai?”
Lý Dao Dao giận tím mặt! 
Nhưng nàng có cãi cũng không cãi lại được, có đánh cũng không đánh lại được với Bắc Thần Ảnh, cuối cùng chỉ có thể cầu cứ Tư Đồ Minh: “Nhị sư huynh...”
Không đợi Tư Đồ Minh lên tiếng, Bắc Thần Ảnh liền nhìn chế diễu hắn, đáy mắt hiện rõ sự mỉa mai.
Từ Đồ Minh định nói, nhưng cuối cùng lại chỉ đành thở dài một tiếng: “Dao Dao...” 
Thất công tử lãnh đạm nhìn hai người bọn họ, để những con cá câu được vào giỏ câu, vặn vặn lưng: “Được rồi, cửa này đã qua, người tiếp theo.”
Lần này, hắn không chỉ định người tiếp theo là ai, hoàn toàn dựa vào sự tự giác.
Tử Nghiên nhìn Tô Lạc, Tô Lạc gật đầu. 
Vậy là, Tử Nghiên liền tiến lên phía trước một bước: “Để ta.”
Ánh mắt của Thất công tử chuyển từ Tử Nghiên sang Tô Lạc, quay một vòng, mới gật đầu nói: “Tiểu cô nương xinh đẹp bị mất một tay sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu, như vậy đi, bổn công tử sẽ ra một câu hỏi dễ cho ngươi.”
Lời này vừa nói ra, trong lòng Lý Dao Dao càng căm hận Thất công tử hơn nữa! Cái gì mà tiểu cô nương mất một tay sẽ không còn xinh đẹp chứ? Lẽ nào nàng không xinh bằng Tử Nghiên đó sao? 
Không công bằng, có nội tình! Lý Dao Dao giận tới phát điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.