Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1128: Cửa thứ bảy (12)




“Đa tạ Thất công tử!” Ánh mắt Tử Nghiên lộ vẻ hưng phấn.
“Người cần cảm ơn phải là bổn công tử.” Thất công tử như cười lại như không nhìn Tô Lạc, sau đó liền ra đề: “Trong giỏ cá có sáu con cá, có sáu bạn nhỏ mỗi người lấy một con, nhưng trong giỏ vẫn còn lại một con, tại sao?”
Câu hỏi này quá đơn giản, chỉ cần động não một chút, là có thể dễ dàng nghĩ ra. 
Nhưng... Tô Lạc lo lắng nhìn Tử Nghiên.
Chỉ cần Tử Nghiên không hoảng hốt, từ từ suy nghĩ, đương nhiên là có thể nghĩ ra đáp án.
Vừa rồi bị Lý Dao Dao nói là nhắc bài, tuy rằng Thất công tử không trách nàng, nhưng tạm thời cũng không thể có hành động nào được.  
Thất công tử điềm đạm ngồi câu cá.
Tử Nghiên cúi đầu suy tính.
“6 con cá, 6 người chia nhau... vẫn còn một con? Tại sao lại có nhiều hơn một con chứ?” Tử Nghiên nghiêng đầu, từ từ suy nghĩ. 
Ánh mắt của Lý Dao Dao sắc bén, nhìn chằm chằm về phía Tô Lạc.
Nếu như Tô Lạc dám nhắc nửa chữ, Lý Dao Dao tuyệt đối sẽ phát giác chuyện này.
Tô Lạc nhìn về phía Lý Dao Dao như cười như không khẽ nhướng mày. Cái nhướn mày này của Tô Lạc vô tình đã lộ rõ nàng đã đoán ra đáp án. 
Lý Dao Dao hừ mạnh một tiếng, rõ ràng Tô Lạc đang mỉa mai nàng, nhưng vẫn không mở to mắt.
“Ta nghĩ ra rồi!” Tử Nghiên vỗ trán mình, hưng phấn dường như nhảy cẫng lên: “Không có thừa ra con cá nào, mà chỉ là đưa cả giỏ cá cho người cuối cùng! Lạc Lạc, ta nói đúng chứ?”
Tử Nghiên hứng phấn, quay đầu lại hỏi Tô Lạc. 
Tô Lạc gật đầu cười, rồi làm động tác chúc mừng hướng về phía Tử Nghiên.
Thất công tử sờ sờ mũi: “Được rồi, xuống đi.”
“Được!” Tử Nghiên ngẩng cao đầu đi về phía Tô Lạc, nàng nhìn Lý Dao Dao khiêu khích: “Lý Dao Dao, ngươi nhìn Tô Lạc làm gì? Lẽ nào trong lòng ngươi cho rằng Lạc Lạc nhất định sẽ trả lời được? Ồ, nói như vậy, ngươi đã thừa nhận Lạc Lạc thông minh hơn ngươi nhiều?” 
Câu nói này, lập tức khiến Lý Dao Dao tức nghẹn.
“Độc ác!” Lý Dao Dao nắm chặt tay lại, hận một nỗi không thể cho Tử Nghiên mấy cái bạt tai.
Chỉ đáng tiếc, đừng nói nàng không đánh lại được Tử Nghiên, mà đến việc đánh người khác, đối với người không có tay như nàng căn bản là không làm được. 
Bây giờ một hàng tám người, nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa, trong bốn người chỉ có một mình Lý Dao Dao bị mất tay, điều này khiến cho trong lòng Lý Dao Dao càng mất thăng bằng trầm trọng.
“Được rồi, người tiếp theo.” Thất công tử hừ lạnh một tiếng. Thời gian của hắn rất đáng quý.
“Ca ca, anh đi đi.” Lạc Điệp y đẩy đẩy Lạc Hạo Thần. 
Nhưng người Lạc Hạo Thần vẫn đứng ngây ra đó, đương nhiên là bởi hắn không hứng thú với chuyện này.
Ánh mắt phức tạp của hắn nhìn Lạc Điệp Y, ánh mắt nặng nề, ẩn chứa sự tức giận.
Thất công tử đưa ngón tay chỉ về phía Lạc Hạo Thần: “Ngươi, ra đây.” 
Lạc Hạo Thần tức giận, một tay đẩy Lạc Điệp Y ra, vẻ mặt lạnh lùng bước ra.
Hắn còn không rõ tâm tư của Lạc Điệp y sao? Nàng ta không bao giờ để mình trả lời trước, nếu như hắn trả lời không được, thì nàng có thể kéo dài thêm thời gian suy nghĩ của mình... thủ đoạn này nếu như dùng với người ngoài thì không nói làm gì, nhưng lại làm vậy đối với anh trai mình sao?
Cho dù Lạc Hạo Thần có tức giận như nào, đến lượt hắn thì hắn vẫn phải trả lời thôi. 
Thất công tử vô ý hừ một tiếng: “Hai câu hỏi vừa rồi đều được trả lời rồi, quả thật là có hơi mất mặt, lần này sẽ ra một câu khó hơn một chút.”
Lạc Hạo Thần nghe vậy, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.