Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1133: Lăng Mộ Ngầm (1)




Nhưng còn may là, vẫn cho điểm.
Mỗi người được năm mươi điểm. Nói cách khác, Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân lại được một trăm điểm. Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh cũng giống như vậy.
Đội của Lý Dao Dao và Tư Đồ Minh được năm mươi điểm. Còn huynh muội nhà họ Lạc thì không có điểm nào. 
Cửa thứ bảy cuối cùng là an an toàn toàn mà vượt qua. Kế tiếp phải lập tức đến cửa thứ tám.
Không ai biết rằng.
Cửa này, nhìn có vẻ bình yên, nhưng lại gây thương tổn nặng nhất, thảm thiết nhất. Lý Dao Dao, Lạc Hạo Thần, Lạc Điệp Y, toàn bộ ba người bị cắt cổ tay. Tuy rằng bọn họ đã ngừng chảy máu, nhưng mà vẫn không nên chiến đấu. 
Lý Dao Dao không muốn đi lên cửa thứ tám, nhưng chuyện này lại không phải do nàng quyết định.
Mọi người tốn một ít thời gian, rốt cuộc cũng tìm được Truyền Tống Trận.
Đoàn người dừng lại nghỉ ngơi, sau khi điều chỉnh lại trạng thái, lập tức tiến vào Truyền Tống Trận. 
Lần này thời gian truyền tống lâu hơn tất cả những lần trước, càng lâu càng khiến lòng mọi người thêm thấp thỏm.
Ngay lúc mọi người còn đang bất an, Truyền Tống Trận rốt cuộc ngừng lại.
“Đây là chỗ nào?” Tử Nghiên nhìn bốn phía xung quanh. 
Lúc này, bọn họ đang ở trong một tòa lăng mộ ngầm.
Mặt đất là cẩm thạch trắng phô, phản chiếu bóng người, bốn phương tám hướng đều được khảm dạ minh châu cực lớn.
Cho nên, dù là lăng mộ ngầm bị phong bế, những cũng có đủ ánh sáng. 
Nhờ ánh sáng, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng quang cảnh xung quanh.
Lăng mộ rất lớn, cực kì trống trải, rộng lớn vô biên, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Nhưng mà đây là bên trong cổ mộ được phong bế, nên tản ra một luồng khí cổ xưa bất bại ập vào trước mặt. 
“Nơi này rốt cuộc là nơi nào vậy?” Tư Nghiên khó hiểu, lẩm bẩm tự nói.
“Trên đây viết chữ gì vậy?” Bắc Thần Ảnh chỉ vào bia mộ, thật cẩn thận hỏi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đến gần bia mộ. 
Chỉ cần có chữ viết để lại, là có thể giúp bọn họ giải trừ hoang mang.
Nhưng mà, khi nhìn thấy chữ trên bia mộ, tất cả mọi người đều trợn tròn mặt. Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như con giun này, cũng không có ai từng thấy qua. Rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?
Cho dù đọc nhiều sách vở, bác văn cường thức như Nam Cung Lưu Vân, cũng khẽ lắc đầu, hắn nhíu mày nói: “Đây chắc là văn tự cổ đại ngoại tộc, nhưng mà, tại sao lại xuất hiện ở lãnh thổ quốc gia loài người?” 
Ngoại tộc, còn là văn tự cổ đại nữa. Cái này ai hiểu được?
Tô Lạc nghiêng đầu, ánh mắt trông mong mà nhìn Tiểu Thần Long.
Tiểu Thần Long được truyền thừa từ Long tộc, văn tự cổ đại ngoại tộc này, chắc là nó biết chứ? 
Lúc này, tiểu gia hỏa đối diện với ánh mắt trông mong của Tô Lạc, hai mắt nó mờ mịt, lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Hiện tại, cả Tiểu Thần Long cũng không hiểu, thì thật sự là không ai có thể hiểu được. Tô Lạc không khỏi mà thở dài một tiếng.
“Chúng ta muốn qua cửa này, rốt cuộc phải làm cái gì?” Tử Nghiên khó hiểu hỏi. 
Nàng coi như nói ra tiếng lòng của mọi người.
Mọi người cũng đều không biết cửa này yêu cầu làm cái gì.
Ở những trạm kiểm soát trước đó, vừa lên tới lập tức sẽ có mục tiêu, hoặc là đáp đề, hoặc là chiến đấu, hoặc là nhiệm vụ thu thập, nhưng chưa từng giống cửa hiện tại này, khiến bọn họ không hiểu được tình huống. 
Nếu có mực tiêu xác định, thì trong lòng tự nhiên có cách ứng phó, không biết mới thật đáng sợ.
“Vào thôi, tiện thể thử tìm đường đi luôn.” Nam Cung Lưu Vân suy tư một lát, rồi nhanh chóng ra lệnh.
Nam Cung Lưu Vân vốn có một một lớp khí tràng ngưng tụ ở quanh thân. Huống hồ, tu vi của hắn lại cao đến không thể tưởng tượng được, những người ở đây dù thế nào cũng không cùng đẳng cấp với hắn, nên mọi người xem hắn giống như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó. 
Lời hắn nói, dường như là thánh chỉ vậy.
Đoàn người thật cẩn thận mà đi vào bên trong, vẻ mặt ai nấy đều đề phòng cẩn thận.
Tòa lăng mộ ngầm này dường như không có điểm cuối. 
Bọn họ đi dọc theo lối đi thật dài khoảng một canh giờ, cuối cùng mới đi đến chỗ tận cùng.
“Ê, đó là cái gì?” Bắc Thần Ảnh kinh hô một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.