Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1137: Lăng Mộ Ngầm (5)




“Lý Dao Dao thật đáng giận!” Tử Nghiên buồn bực đến nỗi muốn gãi đầu bứt tóc.
Bắc Thần Ảnh nôn nóng nói: “Nhanh nghĩ cách đi, lão gia hỏa đó mà tỉnh lại, thì ai có thể ngăn cản được ông ta chứ?”
Hơi thở cường đại cổ xưa kia càng ngày càng nồng đậm, khiến người khác cảm thấy như có người cướp đường thoát của mình. 
Bắc Thần Ảnh tuy rằng không biết lão già này đến tột cùng là mạnh đến mức nào, nhưng mà hắn có thể khẳng định rằng, từ lúc chào đời tới nay, trong số những người hắn từng gặp qua, thì hơi thở của ông ta là cường đại nhất, khủng bố nhất.
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân cũng âm trầm tới cực điểm, bởi vì hắn không thể nắm chắc được nửa phần thắng.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt…” Cái nắp quan tài nặng nề kia phát ra một loạt tiếng vang. Mỗi một tiếng vang đều giống như tiếng trống trận, hung hăng đánh vào trái tim mọi người. 
“Cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu!” Nam Cung Lưu Vân tiến lên trước một bước, đứng ở đằng trước mọi người.
Lúc này, khuôn mặt hắn lạnh như băng, nghiêm túc chưa từng thấy.
Từ quan tài thần bí kia phát ra vài tiếng vang, rồi ngưng lại. 
Nhưng mà lại khiến lòng mọi người bồn chồn…
Quả nhiên!
Không bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng lách cách vang lên thật lớn. 
Cái nắp quan tài dày nặng kia hung hăng bật ra, rơi xuống mặt đất, khiến sàn nhà bằng cẩm thạch trắng bị nát vụn.
Bên trong quan tài im ắng, đen như mực.
Không khí bốn phía yên tĩnh đến kì dị. 
Mọi người ngừng thần nín thở, đôi mắt trợn to, hết sức chăm chú đề phòng cẩn thận, nhìn chằm chằm quan tài đen như mực kia.
Luồng khí cổ xưa cường đại khủng bố càng thêm nồng đậm.
Bỗng nhiên, chỉ nghe một tiếng vèo vang lên. 
Thi thể quỷ dị bên trong quan tài thẳng tắp mà ngồi dậy.
Chỉ thấy toàn thân hắn đen nhanh, đầu hình tam giác, đôi mắt lồi ra ngoài, mũi củ tỏi bị bể, dựa theo tiêu chuẩn của nhân loại, thì quả thật rất xấu xí.
Nhưng mà, không ai dám cười nhạo lúc này. 
Bởi vì thi thể quỷ dị này, tuy rằng hai mắt nhắm chặt, nhưng mà từ lỗ mũi hắn phun ra dòng khí màu đen.
Thi thể quỷ dị này cũng không biết còn sống hay đã chết. Nếu nói hắn còn sống, thì hắn cố tình ngồi cứng đờ trong quan tài, hai mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích.
Nếu nói hắn đã chết, thì hắn còn cố tình phun ra dòng khí quỷ dị với lực sát thương cường đại. 
Giữa không trung, sau khi dòng khí màu đen tràn lan ra, thì toàn bộ dạ minh châu trong phạm vi mấy trượng xung quanh, đều bị hóa thành bột mịn.
Thấy vậy, sắc mặt mọi người đại biến, ngay cả sắc mặt Nam Cung Lưu Vân cũng trầm đi.
“Dòng khí màu đen đó có tính ăn mòn và tấn công rất mạnh, mọi người phải cẩn thận.” Nam Cung Lưu Vân cau mày, khuôn mặt lạnh lùng mà thận trọng. 
Dòng khí màu đen kia lan tỏa trong không khí, mà không tiêu tán, hơn nữa, dòng khí được phun ra càng lúc càng nhiều, khu vực an toàn càng ngày càng nhỏ lại.
“Làm sao diệt được dòng khí màu đen này đây?” Bắc Thần Ảnh tức giận.
Trong lòng Tô Lạc cũng sốt ruột. 
Dòng khí màu đen sẽ không biến mất, chỉ thấy nó càng ngày càng nhiều, đến lúc đó, bọn họ không cần chiến đấu, mà sẽ trực tiếp bị nó nghiền nát thành bột mịn.
Bỗng nhiên, Tô Lạc vỗ trán.
Bé con nhân sâm! 
Tại sao nàng lại quên mất bảo bối này?
Tô Lạc quay đầu, túm lấy bé con nhân sâm, vội vàng hỏi nó: “Mau nói cho tỷ tỷ biết, làm sao mới có thể ngăn được dòng khí màu đen?”
Nếu nói giết thi thể quỷ dị kia, thì dù muốn nghĩ cũng không thể nghĩ được! 
Bởi vì thi thể quỷ dị tản mát ra thực lực, so với Nam Cung Lưu Vân cường đại, không những chỉ hơn một cấp, mà hẳn là ông ta đã tiến vào tới thánh vực trong truyền thuyết, hơn nữa, còn là người cường đại nhất trong số những thánh vực.
Bé con nhân sâm mút mút đầu ngón út trắng trẻo, mập mạp, giương khuôn mặt nhỏ, đôi mắt trắng đen rõ ràng của nó khó hiểu mà nhìn Tô Lạc: “Tây bảy uống a, bổ tây bổ.”
“Nó đang nói cái gì?” Trên đầu Nam Cung Lưu Vân xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.