Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1144: Trừng Ảnh Kiếm (1)




Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Nam Cung Lưu Vân run tay lên, thế nhưng dễ như trở bàn tay mà cầm Xích Tiêu Kiếm trong tay.
“Kiếm tốt.” Nam Cung Lưu Vân dùng tay phải chấp kiếm, ngón trỏ tay trái và ngón giữa khép lại, xẹt qua trên thân kiếm.
Khi đầu ngón tay của hắn xẹt qua, mặt ngoài ảm đảm không có chút ánh sáng của Xích Tiêu Kiếm trong nháy mắt như bị đốt lên, từng điểm sáng hội tụ lại, quang ảnh lưu chuyển, quang hoa loá mắt, khiến mắt người phải si mê. 
Mọi người bị thanh kiếm này hấp dẫn như si như say, tựa hồ cả linh hồn đều đã bị lôi đi.
“Hửm?” Nam Cung Lưu Vân hô nhỏ một tiếng.
“Sao vậy?” Tô Lạc tò mò hỏi. 
“Kiếm này… Không phải là thuộc tính lôi chứ hả?” Bắc Thần Ảnh chạy lên, trong mắt ngạc nhiên vô cùng, trong miệng tấm tắc bảo lạ.
Bởi vì vừa rồi hình như hắn có nhìn thấy một tia chớp hình long xà xẹt qua thân kiếm torng nháy mắt.
“Thật đúng là thuộc tính lôi.” Nam Cung Lưu Vân khoa tay múa chân hai cái, khẳng định gật đầu. 
“Lão Nhị, chúc mừng, rốt cuộc cũng được như ước nguyện!” Bắc Thần Ảnh cao hứng vô cùng.
“Ừ.” Thần sắc Nam Cung Lưu Vân vẫn rất bình tĩnh, nhưng mày kiếm hơi nhướng kia lại tiết lộ cảm xúc nội tâm của hắn.
Lúc này, tâm tình của Nam Cung Lưu Vân xác thật không tồi. 
Kỳ thật cho tới nay, hắn đều đang tìm kiếm vũ khí có thuộc tính lôi, nhưng mà tìm tới tìm lui cũng chưa tìm được vũ khí thích hợp với hắn.
Vũ khí thuộc tính lôi vốn dĩ đã rất ít ỏi, cao giai càng là thiếu thốn vô cùng, có lấy được hay không toàn phải xem cơ duyên.
“Lạc nha đầu, ngươi có công lao lớn nhất.” Nam Cung Lưu Vân sủng nịch mà cười nhìn Tô Lạc. 
“Nào có, ta lại không làm gì, chỉ vây xem.” Tô Lạc liên tục xua tay.
Nam Cung Lưu Vân lại chọt cái trán của nàng: “Nếu không phải bởi vì ngươi, sao ta lại đến Cửu Trọng Điện? Sao lại chọn cấp tử vong chứ?”
Nam Cung Lưu Vân thậm chí còn hoài nghi, nếu Tô Lạc không ở đây, cửa thứ tám này sẽ không đặt hai thanh kiếm như hiện tại. Hắn luôn nghĩ thân thế của Tô Lạc chắc chắn là vô cùng ly kỳ, ly kỳ đến mức kì lạ… 
“Được rồi, nếu ngươi muốn đưa công lao cho ta, ta đây miễn cưỡng tiếp thu vậy.” Tô Lạc cười mị mắt, điển hình được tiện nghi còn khoe mẽ: “Nếu ngươi cầm Xích Tiêu Kiếm, vậy Trừng Ảnh…”
Tô Lạc còn chưa nói xong, Lý Dao Dao lại cười lạnh liên tục: “Ngươi còn muốn lấy Trừng Ảnh Kiếm? Nói cho ngươi biết, Trừng Ảnh Kiếm là của ta!”
Tô Lạc lạnh lùng liếc xéo: “Hửm? Dao Trì tiên tử tự tin đến thế sao?” 
Lý Dao Dao cười lạnh một tiếng: “Tô Lạc, bằng cái xác muốn đứng cũng phải có người đỡ của ngươi, ngươi cũng xứng tranh với ta sao? Da mặt thật là dày!”
Tô Lạc đạm cười: “Ai dám so da mặt dày trước mặt Dao Trì tiên tử chứ, này không chính tự mình tìm khổ sao?”
Tử Nghiên hoàn toàn đứng bên Tô Lạc, nàng chống nạnh, trào phúng mà nhìn Lý Dao Dao một cái: “Xí, chỉ bằng người mất một tay như ngươi, cũng dám dõng dạc muốn lấy Trừng Ảnh Kiếm? Ngươi có biết xấu hổ hay không?” 
Lý Dao Dao đầy mặt phẫn nộ, tức giận hừ một tiếng: “Được! Vậy nhìn xem Trừng Ảnh Kiếm sẽ thuộc về ai!”
Đôi mắt của Tô Lạc gợi lên chút trào phúng: “Được, vậy nhìn xem Trừng Ảnh rốt cuộc sẽ là của ai.”
Lý Dao Dao muốn lấy Trừng Ảnh Kiếm? Nàng không tin có thể lấy được. Tô Lạc trong lòng cười lạnh liên tục. 
Bị ánh mắt khinh miệt của Tô Lạc đảo qua, Lý Dao Dao tức khắc nuốt không nuốt được cơn giận! Nàng có thể để bất luận kẻ nào xem thường, nhưng Tô Lạc thì không được!
Nàng hít sâu một hơi, bước nhanh tới phía trước Trừng Ảnh Kiếm.
Trừng Ảnh Kiếm, quang hoa như ngọc, xanh trong như nước biển, thật khiến người mê muội. 
Tay phải của Lý Dao Dao bị Thất công tử cắt đứt tại cửa thứ bảy, cho nên lúc này, nàng vươn tay trái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.