Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1145: Trừng Ảnh Kiếm (2)




Lý Dao Dao vừa mới vươn tay vào trong phạm vị ba thước của Trừng Ảnh Kiếm đã cảm nhận được một lực cản vô hình ngăn nàng tiếp tục đi tiếp.
“Hừ!” Lý Dao Dao thầm hừ một tiếng, tập trung linh lực lê tya trái của mình.
Thực lực Lý Dao Dao cũng không tồi, tuy rằng gian nan, nhưng nàng vẫn như cũ từng chút từng chút một tiếp cận Trừng Ảnh Kiếm, cuối cùng, cầm lấy chuôi kiếm! 
Lý Dao Dao ngước mắt, khinh miệt mà nhìn Tô Lạc một cái, cằm nâng lên cao.
Tô Lạc tức giận mà liếc nàng một cái: “Có bản lĩnh ngươi cầm cả thanh kiếm lên đi.”
“Đúng vậy, không phải chỉ là mới chạm vào thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người.” Tử Nghiên hát đệm nói. 
Lý Dao Dao liếc xéo hai người một cái, sau đó tập trung toàn bộ sự chú ý của nàng lên tay trái.
Nhưng mà, đắc ý trong lòng nàng lại bộc lộ ra ngoài.
Bởi vì, khi nàng cầm Trừng Ảnh Kiếm, nàng lại không cảm giác được Trừng Ảnh Kiếm kháng cự và phản phệ, thật giống như chuôi Trừng Ảnh Kiếm này vốn đã thuộc về nàng vậy. 
“Hừ, rút lên thì rút lên, có cái gì khó!” Lý Dao Dao tin tưởng mười phần, tự tin tràn đầy.
Mọi người đều nhất trí mà nhìn chằm chằm tay trái của Lý Dao Dao.
“Lý Dao Dao tự tin như vậy, nói không chừng Trừng Ảnh Kiếm sẽ bị nàng lấy đi đó!” Lạc Điệp Y nôn nóng mà dậm chân một cái. Sớm biết như thế thì nàng đã chạy lên từ lâu rồi. 
“Nàng lấy được? Cẩn thận nhìn đi.” Khác với muội muội mình, Lạc Hạo Thần không quá coi trọng Lý Dao Dao.
Lúc này Lý Dao Dao lại vô cùng tự tin.
Lý Dao Dao học tư thái bình tĩnh tiêu sái của Nam Cung Lưu Vân, tùy tay rút ra! 
Sau đó, sắc mặt của nàng lại đột nhiên biến đổi.
Bởi vì Trừng Ảnh Kiếm lại không chút sứt mẻ nào.
“Phụt!” Tô Lạc và Tử Nghiên thực không nể mặt mà cười ra tiếng. 
Lý Dao Dao trong lòng khẩn trương vô cùng. Rõ ràng Trừng Ảnh Kiếm đều không hế phản kháng, tại sao nàng lại không rút ra được?
Lý Dao Dao rót toàn bộ linh lực trong cơ thể của mình vào trong Trừng Ảnh Kiếm, nàng cũng không tin như vậy mà còn không rút được!
Nhưng mà, điều khiến Lý Dao Dao hỏng mất chính là, sau khi linh lực của nàng tập trung chảy vào, Trừng Ảnh Kiếm giống như mở ra cái miệng đầy máu, nuốt hết toàn bộ linh lực của nàng. 
“Sao có thể?” Lý Dao Dao khó có thể tin mà trừng lớn mắt.
Toàn bộ linh lực mà nàng bỏ vào đều đã biến mất?
Lý Dao Dao cũng không tin chuyện này! 
Nàng run tay, trong giây lát lại rót vào một cổ linh lực nồng đậm, sau đó, linh lực cuồn cuộn không ngừng mà chảy ra.
Trong mắt Lý Dao Dao, Trừng Ảnh Kiếm phải có lúc ăn no, cùng lắm thì nàng hy sinh một chút, cho nó ăn no rồi nói sau.
Thế nhưng, điều làm Lý Dao Dao phát điên chính là nàng đã liên tục không ngừng rót linh lực vào, linh lực của nàng cũng đã tiêu hao hết tám phần mười, nhưng mà… Trừng Ảnh Kiếm lại vẫn như cũ không nhúc nhích, không có phản ứng gì. 
Mà linh lực của nàng lại giống như bọt biển tan vào trong đại dương mênh mông, không thể nhấc lên nổi một con sóng.
“Chuyện này không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!” Sắc mặt Lý Dao Dao tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, nhưng tay nàng vẫn giữ chặt chuôi kiếm, không nỡ buông ra.
Bởi vì một khi buông ra, nàng sẽ không còn khả năng lấy được Trừng Ảnh Kiếm nữa. 
“Dao Dao, được rồi!” Tư Đồ Minh thấy Lý Dao Dao tiêu hao quá nhiều linh lực, lung lay sắp đổ, đau lòng mà gọi một tiếng.
Nhưng mà Lý Dao Dao lại không quan tâm đến hắn, vẫn như cũ quật cường đổ hết toàn bộ linh lực còn sót lại vào trong kiếm.
Lúc này, mồ hôi che kín cả khuôn mặt nàng, làm ướt đẫm váy áo của nàng, thậm chí trên mặt đất đều có từng giọt từng giọt mồ hôi rơi xuống… 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.