Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1146: Trừng Ảnh Kiếm (3)




Nhưng là, Trừng Ảnh Kiếm vẫn yên lặng…
Bỗng nhiên, Lý Dao Dao lung lay sắp ngã.
“Dao Dao!” Tư Đồ Minh hét một tiếng, trong giây lát xông lên ôm chặt Lý Dao Dao. 
Trong nháy mắt khi tiếp xúc đến cơ thể Lý Dao Dao, Tư Đồ Minh bỗng nhiên cảm giác được một lực lượng vô cùng cường đại đang chui vào trong lòng bàn tay của mình.
“Đáng chết!” Tư Đồ Minh mắng một tiếng, linh lực trong cơ thể mạnh mẽ dời non lấp biển phóng ra, trong chớp mắt đã đẩy lực lượng kia ra, tiếp đó, hắn kéo Lý Dao Dao nhanh chóng lui về phía sau.
Sau khi lui lại, Tư Đồ Minh lòng còn sợ hãi mà lau mồ hôi. 
Nếu không phải hắn lùi lại nhanh, nói không chừng linh lực của hắn cũng sẽ bị hút đi.
“Dao Dao!” Tư Đồ Minh cúi đầu, nhìn thấy dung nhan trắng bệch, vàng như nến.
Sau khi mất đi khá nhiều linh lực, lúc này sắc mặt Lý Dao Dao vô cùng khó coi, không có một chút máu nào, hơn nữa còn lâm vào trạng thái hôn mê sâu. 
Mọi người ai nấy cũng đều kinh hãi.
Ai cũng không nghĩ tới, chuôi Trừng Ảnh Kiếm này lại khủng bố đến như vậy.
Lúc này mọi người cũng đã nhìn ra, vừa rồi Lý Dao Dao đã đổ linh lực vào trong kiếm… 
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, dòng khí màu đen bên ngoài tụ lại với nhau, trong giây lát đã đập xuống mảnh không gian này!
Chỉ nghe thấy “Đùng!” một tiếng.
Toàn bộ mặt đất kịch liệt lay động. 
Tuy rằng không bị đánh trúng, nhưng tầng bảo hộ của cấm chế dường như đẽ yếu bớt.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
“Không tốt, dòng khí màu đen đã tụ lại với nhau, cấm chế này không thể duy trì được bao lâu nữa!” Sắc mặt Lạc Hạo Thần vô cùng khó coi, còn mang theo vài phần nôn nóng. 
Nam Cung Lưu Vân híp đôi mắt lại, nhẹ nhàng nhìn dòng khí màu đen cuồng bạo đằng đằng sát khí, thần sắc vẫn như cũ, thanh âm đạm mạc: “Tiếp tục.”
“Đúng vậy! Không phải nó đã nói rồi sao? Rút chuôi Trừng Ảnh Kiếm này ra là được!” Lạc Hạo Thần kích động mà đẩy Lạc Điệp Y một cái.
Nhưng ý tưởng của Lạc Điệp Y và Lạc Hạo Thần có chút không giống nhau. 
Cho dù Lạc Hạo Thần đột nhiên đẩy nàng từ phía sau, nàng vẫn không hề dao động, chỉ dùng ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Tử Nghiên.
Trong mắt nàng, người duy nhất có thể tạo thành uy hiếp hiện tại cũng chỉ có một mình Tử Nghiên, còn Tô Lạc thì, bộ dáng bệnh tật yếu ớt kia, đứng còn không đứng được, sao có thể rút kiếm chứ? Này căn bản không có khả năng.
Cho nên, Lạc Điệp Y xem Tử Nghiên là đối thủ lớn nhất. 
Tử Nghiên cau mày, không kiên nhẫn mà trừng mắt: “Ngươi rốt cuộc có lên hay không? Dứt khoát nói một câu đi.”
Lạc Điệp Y còn đang nỗ lực suy xét, cân nhắc lợi hại.
Chuôi Trừng Ảnh Kiếm này thực rõ ràng phải hấp thu đủ linh khí rồi mới có thể bị rút ra. Vừa rồi Lý Dao Dao đã bị hấp thu hết linh lực dẫn đến hôn mê, có thể thấy được đã bị hút rất nhiều… 
Nếu lúc này nàng đi lên, có khả năng sẽ lấy được Trừng Ảnh Kiếm, cũng có khả năng sẽ tạo cơ hội cho Tử Nghiên…
“Lạc Điệp Y, không còn thời gian cho ngươi lãng phí đâu, nếu ngươi không lên, vậy ta lên! Chờ ta cầm được Trừng Ảnh Kiếm rồi, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội.” Tử Nghiên tức giận mà trợn trắng mắt.
Nàng thấy Lạc Điệp Y vẫn trầm mặc như cũ, hừ lạnh một tiếng, đi đến chỗ Trừng Ảnh Kiếm. 
Tử Nghiên hít sâu một hơi, bước chần trầm xuống, tay phải từ từ chạm tới Trừng Ảnh Kiếm, cuối cùng ổn định vững chắc mà nắm chặt lấy.
Tốc độ và lực lượng chỉ hơn chứ không kém Lý Dao Dao.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tử Nghiên. 
Tử Nghiên… lúc này đã nhận hết hy vọng của tất cả mọi người.
Nếu nàng rút được Trừng Ảnh Kiếm, như vậy, dòng khí màu đen sẽ tự động biến mất, mọi người cũng được an toàn…
Lạc Điệp Y cắn môi dưới, trong lòng không ngừng rối rắm, đáy mắt tràn đầy phức tạp. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.