Nam nhân chỉ có thể lấy Xích Tiêu Kiếm, nữ nhân mới có thể lấy Trừng Ảnh Kiếm, đây là quy tắc được xác định vững chắc, ai cũng không thể vi phạm.
Vì một đám người có thể sống sót, vì có thể kiên trì đến tầng thứ chín giúp Tô Lạc lấy dược, Tử Nghiên vốn đã bắt đầu mơ hồ cắn mạnh đầu lưỡi của mình.
Đau đớn nơi đầu lưỡi làm nàng thanh tỉnh một chút.
Nhưng mà vào lúc này, khuôn mặt của nàng còn trắng hơn cả Lý Dao Dao, càng thêm khó coi, sắc mặt trắng như tuyết, không còn chút máu nào. Đam Mỹ Hài
“Tử Nghiên, ngươi xuống dưới đi.” Tô Lạc không đành lòng.
Tử Nghiên lắc đầu. Không, nàng muốn kiên trì!
“Tử Nghiên…” Bắc Thần Ảnh trông mong tiến lên hai bước.
Đúng lúc này, bỗng nhiên, tinh linh nguyên tố nho nhỏ đang đứng bên cạnh Tử Nghiên lạch cạch một cái té ngã trên mặt đất, một đám bong bóng đang bay xung quanh Tử Nghiên ngay lập tức biến mất.
“Phốc!” Tử Nghiên phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể của nàng chịu phản phệ, hung hăng bắn ngược ra ngoài.
May mắn Bắc Thần Ảnh đã sớm có chuẩn bị, một tay ôm lấy nàng mới không để nàng đụng vào vách tường cứng rắn.
“Nôn!” Tử Nghiên từng ngụm từng ngụm mà nôn ra máu.
“Tử Nghiên!” Tô Lạc đau lòng không thôi, lấy Linh Nguyên Đan tốt nhất nhét vào trong miệng Tử Nghiên.
Nàng hiện tại sắp khô kiệt toàn bộ linh lực, nếu không bổ sung, rất có khả năng kinh mạch sẽ phải chịu tổn thương vĩnh cửu.
Lúc trước khi Tử Nghiên ở và Trừng Ảnh Kiếm đánh nhau, ai cũng không thể tiếp cận nàng, cho nên Tô Lạc chỉ có thể cầm Linh Nguyên Đan trong tay, tùy thời chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn Tử Nghiên sau khi ăn Linh Nguyên Đan rồi, hô hấp trở nên vững vàng, đôi mắt sắc bén của Tư Đồ Minh bắn về phía Tô Lạc: “Tô cô nương, ngươi ích kỷ như vậy sao?”
Tô Lạc bất thiện nhìn Tư Đồ Minh một cái: “Tư Đồ công tử có ý gì?”
“Dao Dao vừa rồi cũng bị thương như Tử Nghiên cô nương, vì sao ngươi rõ ràng có Linh Nguyên Đan, lại không ra tay tương trợ?” Tư Đồ Minh đúng lý hợp tình chất vấn.
Tô Lạc dùng ánh mắt như đang nhìn đồ ngu mà nhìn hắn, lạnh lùng cười: “Lý Dao Dao? Nàng bị thương có quan hệ gì đến ta? Tư Đồ công tử cho rằng ta là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, hay là thánh mẫu Maria từ bi vì hoài?”
“Nhưng chúng ta là đồng đội!” Tư Đồ Minh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cắn răng nói một câu.
“Đồng đội? Ta không có đồng đội lúc nào cũng châm chọc mỉa mai chờ giết ta.” Tô Lạc cười mỉa mai nhìn hắn, trong mắt lại lạnh băng không mang theo chút độ ấm nào.
Đối với Tư Đồ Minh, ngay từ đầu nàng còn vì con bạch nhãn lang Lý Dao Dao kia mà đồng tình hắn, nhưng hiện tại, Tô Lạc cuối cùng đã biết, người đáng thương tất có chỗ đáng giận!
Tư Đồ Minh bị Tô Lạc nói một câu nghẹn đến mức sắc mặt đỏ lên.
Hắn không nghĩ tới, tiểu cô nương yếu ớt như gió thổi qua đã ngã kia, tiểu cô nương luôn có bệnh kia, lại có lời nói sắc bén đến như vậy.
Lúc này, bốn phía đều yên lặng đến kì lạ.
Bỗng nhiên, Lạc Điệp Y đi tới chỗ Tô Lạc, cuối cùng yên lặng đứng ở bên người Tô Lạc, dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn nàng: “Tô cô nương, xin hỏi, ngươi còn có Linh Nguyên Đan sao?”
Lạc Điệp Y toàn lực cố gắng tỏ ra như mình đang vô cùng khẩn cấp, nhưng đôi mắt luôn luôn lóe ra ánh sáng tính kế kia lại bán đứng nàng.
Khóe miệng Tô Lạc gợi lên đầy mỉa mai: “Hửm? Nghe nói Điện Lạc Vũ xưa nay lấy đan dược nổi tiếng toàn đại lục, chẳng lẽ trên người Lạc cô nương, ngay cả một viên Linh Nguyên Đan cũng không có?”
Nói thật, trong không gian của nàng có không ít Linh Nguyên đan, một lọ một lọ chồng chất lên nhau. Điều là tác phẩm mà một năm qua nàng chăm chỉ luyện tập.
Còn có mấy bình là Linh Nguyên Đan cấp tông sư do sư phụ đưa.
Nhưng mà, dù Tô Lạc có nhiều Linh Nguyên Đan tới đâu, cũng sẽ không tùy tiện đưa không cho Lạc Điệp Y tâm thuật bất chính.