Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1149: Trừng Ảnh Kiếm (6)




Lạc Điệp Y ủy khuất mà cắn môi dưới, tỏ vẻ đáng thương ủy khuất nhu nhược: “Tô cô nương, đan dược của ngươi là Linh Nguyên Đan cấp tông sư, Điện Lạc Vũ tuy rằng lấy đan dược để nổi tiếng, nhưng nói thật, Linh Nguyên Đan cấp tông sư cũng chỉ có ba viên, hơn nữa cũng không mang theo.”
Linh Nguyên Đan cấp tông sư?
Những người còn lại đều dùng ánh mắt khiếp sợ mà nhìn Tô Lạc! 
Dù là đan dược gì, chỉ cần thêm ba chữ cấp tông sư phía sau cũng đều vô cùng bá đạo, là chí bảo giá trị liên thành đó!
Lạc Hạo Thần cũng tiến lên hai bước, tươi cười đầy mặt nhìn Tô Lạc: “Tô cô nương, không phải Điệp Y muốn chiếm lời của ngươi, thật sự là tình thế hiện tại  rất gấp gáp. Ngươi xem, hiện tại cũng chỉ có Điệp Y mới có thể nỗ lực thử một lần, nếu lại không rút được Trừng Ảnh Kiếm, tất cả mọi người sẽ chết.”
Lạc Hạo Thần so Lạc Điệp Y thông minh hơn nhiều, hắn lợi dụng dư luận để áp bức Tô Lạc. 
Tư Đồ Minh nhíu ánh mắt lại: “Tô cô nương, chúng ta nhiều người như vậy sở dĩ tụ tập đến Cửu Trọng Điện, đều là vì phải tìm thuốc cho ngươi!”
Lạc Hạo Thần nhìn Nam Cung Lưu Vân một cái, lại bỏ thêm một câu: “Chúng ta sở dĩ phải tiến vào cấp tử vong khó khăn nhất cũng là vì phải tìm thuốc cho ngươi!:”
Tư Đồ Minh lạnh lùng mà trừng Tô Lạc: “Vì tìm thuốc cho ngươi, Dao Dao đã mất một cánh tay!” 
Lạc Hạo Thần lại theo sát bỏ thêm một câu: “Vì tìm thuốc cho ngươi, huynh muội chúng ta cũng mất một cánh tay!”
Từng câu khiển trách đập mạnh lên người Tô Lạc.
Nếu Tô Lạc chỉ là thiếu nữ bình thường không rành thế sự, nhìn thấy bọn họ trả giá nhiều như vậy, đã sớm đã áy náy mà mổ bụng tự sát. 
Đáng tiếc, người trước mắt là Tô Lạc có linh hồn cường đại của kiếp trước.
Tô Lạc mỉa mai gợi lên khóe môi: “Vì tìm thuốc cho ta? Ha hả, thật đúng là châm chọc, lúc trước là ai vừa tới Mộc Tiên Phủ đã mang đội bỏ đi? Là ai bị Tuyết Lạc Toan Nghê đuổi theo chết đi sống lại, cuối cùng bất đắc dĩ phải trốn vào Mộc Tiên Phủ? Vì tìm thuốc cho ta mà hy sinh? Các ngươi không cảm thấy đỏ mặt khi nói những lời này sao?”
“Ngươi!” Lạc Hạo Thần thở phì phì mà chỉ vào Tô Lạc. 
Lúc này, một cánh tay thon dài bỗng nhiên vươn tới, bắn ra.
Chỉ nghe thấy “Vèo” một tiếng.
“A!” Lạc Hạo Thần phát ra tiếng kêu thảm thiết! 
Cánh tay trái còn lại của hắn đã bị cắt đứt!
“Lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa.” Thanh âm của Nam Cung Lưu Vân quỷ mị vang lên.
Hắn đứng ở bên người Tô Lạc, trầm ổn nguy nga như núi lớn, khí thế mạnh mẽ như sóng lớn vỗ bờ, ánh mắt kia lạnh băng như ngàn năm tuyết đọng, ai cũng không dám nhìn thằng vào mắt hắn. 
Lạc Hạo Thần hận nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng lại không dám đối diện Nam Cung Lưu Vân, chỉ có thể âm thầm nuốt tức giận vào lòng.
Nam Cung Lưu Vân lạnh nhạt nhìn Tư Đồ Minh, đôi mắt hơi nhíu: “Ngươi lại khi dễ Lạc Nhi lần nữa thử xem.”
Tư Đồ Minh quay mặt qua chỗ khác. 
Hắn xem như đã biết, một khi liên lụy tới cô nương Tô Lạc này, Tam sư đệ lập tức trở nên lục thân không nhận, huyết tinh tuyệt tình.
Nam Cung Lưu Vân như vậy, hắn không thể trêu vào.
Lạc Điệp Y thấy Lạc Hạo Thần và Tư Đồ Minh “Xuất sư vị tiệp thân tiên tử” (1), chỉ phải thu hồi tâm tư. 
Rất sợ Nam Cung Lưu Vân thu sau tính sổ, Lạc Điệp Y đi nhanh hai bước, tiến tới trước mặt Trừng Ảnh Kiếm.
Có Lý Dao Dao và Tử Nghiên rót vào linh lực trước, nàng thật đúng là không tin Trừng Ảnh Kiếm còn chưa ăn no!
Lạc Điệp Y nhìn Tử Nghiên một cái, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh đắc ý. Tử Nghiên dùng hết toàn bộ linh lực, lại còn thêm toàn bộ linh lực của một con tinh linh nguyên tố, toàn bộ đều là món hời mà nàng chiếm được. 
(1): Xuất quân, chưa báo tin thắng trận, thân đã chết. (Thơ Đỗ Phủ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.