Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 127: Gãi Đúng Chỗ Ngứa (4)




Tô Lạc chọn trang “Sinh Cơ Đan”, sau khi viết xong, cũng rời khỏi không gian đó về lại hiện thực.
Vì chỉ có linh hồn nàng đi vào, cho nên ở trước mặt tất cả mọi người, cũng không ai nhìn ra sơ hở nào.
Tay Tô Lạc cầm bút lông sói, viết vẽ trên giấy Trừng Tâm Đường, lúc viết đến một phần ba, khóe miệng nàng cười xảo quyệt.
Nàng dừng bút, cầm lấy trang giấy Trừng Tâm Đường chưa khô mực, nàng thổi mấy hơi vào nó, rất nhanh vết mực trên trang giấy khô lại.
Tô Lạc gọi đầy tớ nam đang đến, nói rất nhanh: “Đem cái này đưa cho Lãnh dược sư của các ngươi.”
Đầy tớ nam nhíu mày.
Bình thường nếu có khách muốn gặp Lãnh dược sư sẽ âm thầm đem danh thiếp thông qua đầy tớ bọn họ mà đưa cho Lãnh dược sư. Nhưng theo họ biết, những người này chưa bao giờ thành công, hơn nữa còn nhận nguy hiểm rất lớn.
Cho nên tên đầy tớ không hề suy nghĩ liền cự tuyệt.
Tô Lạc lại cười thần bí khó lường: “Đừng vội vàng cự tuyệt, ngươi có biết, cả đời ngươi thăng quan tiến chức là nhờ mặt giấy này.” Vừa nói, Tô Lạc nhét vào tay áo tên đầy tớ một khối bạc rất nặng.
Mật ngọt chết ruồi, dù xưa hay nay đều áp dụng rất đúng.
Tên đầy tớ cũng gan dạ, hắn suy nghĩ rồi gật đầu, che ống tay áo rồi nhanh bước đi.
Nhìn bóng hắn rời đi, Tô Lạc cười không có ý tốt.
Cả quá trình, Từ quản gia vẫn luôn nghi hoặc khó hiểu nhìn Tô Lạc, cho đến bây giờ, ông mới nghi ngờ dò hỏi: “Tô cô nương, ngươi làm vậy có thể nắm chắc được không?”
Trên tờ giấy kia rốt cuộc đã viết cái gì? Từ quản gia rất tò mò.
Tô Lạc ung dung cầm trà lên, chậm rãi uống một ngụm, sau khi đặt xuống, ánh mắt lim dim giống như đang ngủ, khóe miệng cong lên, cười nói: “Không phải ta nắm chắc, mà là đơn thuốcg kia nắm chắc. Từ quản gia có biết, bảo bối vừa ý Lãnh dược sư nhất là cái gì không?”
Từ quản gia nói một cách chắc chắn: “Này không khó đoán, chắc chắn là đơn thuốc thượng cổ.” Nếu là luyện dược sư, không có ai lại không có khao khát mãnh liệt với đơn thuốc thượng cổ.
Chẳng qua đơn thuốc thượng cổ đều đã biến mất trên đại lục, những đơn thuốc không biến mất cũng sẽ nằm trong tay thế gia hoặc gia tộc lớn sống ẩn dật, trong tay luyện dược sư bình thường không thể có.
Tô Lạc nhếch môi cười, cười đến bí hiểm.
Đang lúc Từ quản gia hết sức do dự, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa sương phòng bị đẩy ra nhanh chóng.
Tới không phải ai khác, phía trước là người Tô Lạc không muốn nhìn nhất, Lãnh quản gia.
Nhìn sắc mặt ông ta u ám, kiêu ngạo lại xoi mói liếc mắt Tô Lạc, từ trên nhìn xuống nói: “Ngươi chính là người muốn đưa tờ giấy cho chủ nhân nhà ta?”
Ánh mắt Tô Lạc bình tĩnh, da trắng mịn thần sắc hời hợt, nàng ngước mắt nhìn ông ta, không bác bỏ, cũng không thừa nhận.
Lãnh quản gia cười lạnh lùng thâm trầm khó lường: “Không nghĩ nha đầu ngươi còn có tâm kế như vậy, nói cho ngươi biết, ngươi rất may mắn, chủ nhân nhà ta đã đồng ý gặp ngươi, đi theo ta!”
Thái độ Lãnh quản gia đối với Tô Lạc càng thêm xem thường.
Lúc này ông ta giống như có địa vị tôn quý, đối đãi kiểu bố thí với Tô Lạc.
Tuy Từ quản gia tức giận bởi thái độ của Lãnh quản gia, nhưng khi biết Lãnh dược sư đồng ý gặp Tô Lạc, khóe mắt chân mày ông ta đều thể hiện sự vui mừng, vì điều này đại biểu cho Lãnh dược sư có thể tự mình ra tay cứu giúp.
Nhưng mà, thái độ của Tô Lạc cũng khiến ông mở rộng tầm mắt.
Chỉ thấy sắc mặt Tô Lạc không thay đổi, mắt đẹp hờ hững lạnh lùng như ngọc lưu ly liếc Lãnh quản gia một cái, xoay người nói hờ hững với Từ quản gia: “Chúng ta đi đã một lúc rồi, không biết trong nhà người bệnh như thế nào, chúng ta về trước xem sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.