“Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy nha.” Tô Lạc cười âm hiểm.
“Được! Ai đổi ý là con chó!”
Đáy mắt Tô Lạc hiện lên nụ cười gian trá, nàng cười vui vẻ mở túi ra, chậm rãi lấy ra một khối tinh thạch màu xanh lá, đắc ý quơ đi quơ lại trước mặt Lăng Phong: “Xem đây, tinh thạch xanh lá thật xinh đẹp, thế mà có người lại bảo không cần.”
Màu xanh tươi tắn khỏe khoắn tràn đầy sức sống kia dường như khiến người ta hoa mắt.
Lăng Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm viên tinh thạch màu xanh nằm trong tay Tô Lạc, ngay sau đó, đáy mắt hắn hiện lên sự vui mừng cực độ, hắn đoạt lấy tinh thạch xanh lá, vui mừng khôn xiết nói: “Là thật! Thật là tinh thạch màu xanh lá!”
“Đúng không, ngươi cũng công nhận rồi hả? Ta nói nô tài Lăng Phong, hiện tại có phải nên bưng trà rót nước cho chủ nhân hay không?” Tô Lạc vui vẻ thoải mái ngồi ở đình viện, cười như gian kế đã thực hiện được.
Lăng Phong vẫn luôn hất mặt lên trời khi đối diện nàng, hiện tại thì sao, bị chính lời nói của mình làm hại.
Khuôn mặt lạnh băng của Lăng Phong hiện lên chút quẫn bách, nhưng không hổ danh là da mặt dày, hắn tự động bỏ qua lời nói của Tô Lạc, lớn tiếng nói: “Chỉ có một viên sao? Còn có hay không? Nhặt được ở đâu?”
Tô Lạc chỉ cái túi vải bông kia, không nói lời nào, chỉ cười.
Lăng Phong đương nhiên là người thông minh, hắn đoạt lấy cái túi kia, lập tức mở ra xem bên trong.
Vừa liếc mắt một cái, hắn lập tức ngu người!
Sao, sao có thể! Sao bên trong cái túi bình thường này lại có nhiều tinh thạch giá trị liên thành thế này?
Không chỉ có tinh thạch màu xanh lá mà còn có tinh thạch màu xanh biếc? Không, không, không, màu xanh thắm xinh đẹp kia… không phải là tinh thạch màu xanh dương đó chứ?
Lăng Phong cảm thấy toàn bộ đại não của mình đều sắp ngừng hoạt động, hắn đứng ngơ ngác, nhìn chằm chằm những viên tinh thạch tuyệt thế đó, ngu ngơ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tô Lạc.
Một người lạnh lùng như vậy ngay cả nói cũng bắt đầu lắp bắp rồi: “Này, này là từ đâu ra?”
Đủ thấy hắn đang kích động tới mức nào.
Tô Lạc thực tùy ý vẫy tay, bình tĩnh tự nhiên liếc mắt nhìn hắn, phảng phất như không thèm để ý chút nào: “Không phải chỉ là mấy cục đá thôi sao? Nhìn ngươi xem, kích động thành bộ dạng gì rồi?”
“Cục, cục đá?” Phản ứng đầu tiên của Lăng Phong chính là muốn mổ đầu của Tô gia tứ tiểu thư này ra xem đầu nàng rốt cuộc có cấu tạo như thế nào, lại nói nhưng viên tinh thạch này là cục đá!
“Chẳng lẽ không phải sao?” Tô Lạc cười đến thực gợi đòn, điển hình được lợi mà còn khoe khoang.
“Ngươi có biết đống tinh thạch này đủ để mua một tòa thành trì hay không?” Lăng Phong kích động lớn tiếng ồn ào: “Ngươi có biết, điện hạ vì tìm một viên tinh thạch màu xanh dương, tiêu phí nhân lực vật lực như thế nào không, ngươi thế nhưng lại nói nó là cục đá! Ngươi có biết, chỉ cần một viên tinh thạch xanh dương này cũng đủ để khiến cho rất nhiều môn phái phát run? Ngươi có biết…”
“Dừng!” Tô Lạc làm động tác tạm dừng: “Ta cái gì cũng không biết, điều duy nhất ta biết là nếu ngươi lại lớn tiếng như vậy, những viên tinh thạch này chưa chắc còn an toàn.”
Tức khắc, Lăng Phong đang kích động đột nhiên im bặt.
Hắn hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc, sau đó run rẩy đếm tinh thạch bên trong túi.
Ước chừng đếm mười lần, hắn mới xác nhận: “Một viên tinh thạch xanh dương, tương đương với hai mươi lăm viên tinh thạch xanh lá, ba viên tinh thạch xanh biếc, tương đương với mười lăm viên tinh thạch xanh lá, mặt khác còn có năm viên tinh thạch xanh lá…”