Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 141: Sương Mù Hắc Ám (3)




Trong phủ nhà nàng đang lung tung rối loạn một đống chuyện đây này, một đám người như một đống bùn, nàng muốn mê dược, độc dược, xuân dược để tự vệ đó!
“Ngươi không cần những đan dược này sao? Vậy ngươi muốn cái gì?” Lãnh dược sư rất khó hiểu, thế nhân không phải đều khát cầu những đan dược này hay sao?
Tô Lạc thành thật nói thẳng lời trong lòng.
Kết quả, Lãnh dược sư nổi giận, đôi mắt trừng to, cơ hồ muốn ăn thịt người, thở phì phì nói: “Lão phu sao lại luyện chế mấy thứ vớ va vớ vẩn mà chỉ có bọn luyện dược sư sơ cấp mới chế chứ? Ngươi cũng quá khinh thường lão phu! Ngươi có biết mỗi một viên đan dược này đều có thể đổi được mười xe thuốc vớ vẩn mà người nói không hả!”
Đối mặt với đôi mắt như đang tố cáo ngươi thật thiếu kiến thức kia của Lãnh dược sư, Tô Lạc cám thấy bản cực kỳ đáng trách.
Thì ra mỗi một viên thuốc này đều có thể đổi một xe mê dược, nàng quả nhiên là không biết tình hình thị trường.
Lãnh dược sư hừ một tiếng, phất tay áo đi vào trong.
Tô Lạc tìm cái góc không người, cẩn thận bỏ cái hộp nhỏ kia vào không gian.
Thành phẩm của Lãnh dược sư đương nhiên không phải vật bình thường. Từ nay cho đến khi nàng còn chưa thăng cấp thành luyện dược sư cao cấp, hộp đan dược này vẫn còn hữu dụng đối với nàng.
Trong phòng, Nam Cung Lưu Vân lẳng lặng nằm ở trên giường.
Bởi vì đau, cho dù hôn mê, sắc mặt của hắn vẫn rất âm trầm, đôi tay nắm chặt thành nắm, dùng sức nắm chặt, gân xanh nổi lên, trên mặt lộ ra sát khí.
“Cho hắn uống bình thuốc nước này.” Lãnh dược sư kiểm tra thương thế của Nam Cung Lưu Vân xong, gật đầu với Tô Lạc.
Theo chỉ dẫn của Lãnh dược sư, Tô Lạc nâng Nam Cung Lưu Vân dậy, để thân thể lạnh băng cứng đờ của hắn dựa vào trên người mình, gian nan đổ chén thuốc đen tuyền kia vào miệng hắn.
Dược tề mới vừa vào miệng, Nam Cung Lưu Vân cũng không có phản ứng đặc thù gì.
Qua ước chừng nửa canh giờ, dược tề bắt đầu sinh ra dược hiệu trên người Nam Cung Lưu Vân.
“Cởi quần áo của hắn ra.” Lãnh dược sư lớn tiếng phân phó.
Tô Lạc cởi bỏ đai lưng màu tím của hắn, lúc này, hô hấp của hắn dồn dập, bờ ngực trắng nõn phập phồng, vô cùng cuồng dã và gợi cảm, Tô Lạc nóng rực nuốt nước miếng.
Tô Lạc khó hiểu nhìn Lãnh dược sư, Lãnh dược sư gật đầu nói: “Không hổ là Tấn Vương điện hạ tư chất tuyệt hảo, cho dù là hôn mê cũng có thể từ mình vận chuyển kinh mạch thăng cấp đến cấp bảy.”
Chỉ thế mà đã thăng cấp lên cấp bảy? Đôi mắt đẹp của Tô Lạc chuyển động, đáy mắt hiện lên thần thái không thể tin được
Bỗng nhiên, Lãnh dược sư kêu một tiếng: “Không tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.