Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 146: Tấn Vương Điện Hạ (4)




Ngay khi Tô Lạc vừa hô hấp nhân tạo xong muốn rời đi, thì chỉ trong chớp mắt, hắn đổi bị động thành chủ động, cường thế cắn chặt đôi môi của nàng, đầu lưỡi linh hoạt và cực nóng công thành đoạt đất trong miệng nàng.
Muôn vàn tình cảm kịch liệt quanh quẩn giữa đôi môi của hai người, hắn vong tình hôn nàng, bàn tay to đi xuống, cởi bỏ đai lưng rộng rãi của nàng, âu yếm làn da trắng như tuyết bóng loáng như tơ của nàng.
Đôi môi của nàng vì bị hút mạnh hôn sâu nên càng trở nên diễm lệ ướt át. Thân thể của nàng mềm mại đến mức như không có xương, không có chút sức lực chống cự nào.
Bỗng nhiên, Tô Lạc cảm giác được không đúng, nàng chợt tỉnh ngộ.
Nam Cung Lưu Vân… Hắn không có ngất!
Giờ phút này Tô Lạc mới hiểu được hình như mình bị người ta lừa! Nàng quan tâm hắn như vậy, vì cứu hắn mà chủ động giúp hắn hô hấp nhân tạo, hắn lại lừa nàng!
Thật là lương tâm bị chó ăn, lòng tốt không được báo đáp, lấy oán trả ơn!
Tô Lạc tức giận dùng sức đẩy Nam Cung Lưu Vân ra, thở phì phì nổi lên mặt nước, tức giận đến mức trực tiếp đi thẳng lên bờ.
Dưới đáy ao, Nam Cung Lưu Vân thở dài một tiếng, Lạc nha đầu của hắn thật đúng là không dễ lừa.
“Lạc nha đầu.” Nam Cung Lưu Vân trồi lên mặt nước gọi Tô Lạc đang nổi giận đùng đùng.
Giọng nói của hắn giống như tiếng trời, trầm thấp mị hoặc, lại mang theo một chút bất đắc dĩ.
Thân hình của Tô Lạc hơi dừng một chút, lại như cũ nhanh chóng rời đi.
“Muốn chạy trốn bổn vương như vậy sao?” Trong giọng nói của Nam Cung Lưu Vân mang theo chút cảm giác tự ti và tự giễu, ảm đạm thảm thương, giống như chó con bị vứt bỏ.
Thân hình Tô Lạc dừng lại, chỉ chừa cho hắn một bóng dáng lạnh nhạt.
Rõ ràng là hắn chọc ghẹo nàng, vì sao lại nói như thể nàng mới là người tội ác tày trời kia?
“Ngoan, lại đây.” Thấy nàng rốt cuộc dừng lại, tâm trạng của Nam Cung Lưu Vân cũng tốt hơn, hắn nhợt nhạt cười, vẫy tay về phía nàng.
Nhưng Tô Lạc chỉ hừ lạnh một tiếng, bóng dáng vẫn như cũ quật cường nhìn hắn.
Nam Cung Lưu Vân thấy dụ dỗ không thành, lại thay đổi giọng điệu, giọng nói quyến rũ trầm thấp, ảm đạm thảm thương nói: “Bổn vương cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, còn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không thể tỉnh lại nữa, vĩnh viễn đều sẽ không thể thấy được Lạc nha đầu, ngươi không muốn thấy bổn vương tỉnh lại sao?”
Giọng điệu của hắn đáng thương cực kỳ, giống như chó con bị chủ nhân vứt bỏ, thỉnh cầu chủ nhân cho chút lòng thương.
Tô Lạc lập tức tức giận đến mức muốn bật cười.
Làm ơn! Ngươi là Tấn Vương điện hạ bễ nghễ thiên hạ trong truyền thuyết đó! Đường đường cường giả cấp bảy đó! Sao lại có thể mềm như bông cầu xin nàng? Sao lại có thể vô sỉ tỏ vẻ đáng yêu với nàng?
Nhưng đáng chết là khi nghe tới câu nói vĩnh viễn cũng không tỉnh lại kia, Tô Lạc chỉ cảm thấy nơi sâu nhất trong trái tim mình bỗng nhiên đau nhói.
Nhớ tới mấy ngày nay ở bên cạnh hắn, chăm sóc cho hắn, lo lắng hãi hùng vì hắn, áy náy tự trách vì một cú đánh kia, Tô Lạc bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt ê ẩm, có cảm giác tủi thân xưa nay chưa từng có.
Sao hắn có thể chọc ghẹo nàng như vậy?
Nhưng Tô Lạc – kẻ có thói quen ẩn sâu trong bóng đêm sao lại đem mặt yếu thế của mình thể hiện trước mặt người khác chứ?
Chỉ thấy sau khi nàng bình phục cảm xúc, chậm rãi xoay người, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng.
Nàng bước từng bước một đến gần hắn, cuối cùng ngồi xổm bên người hắn, khóe miệng cong thành một nụ cười lạnh trào phúng: “Tấn Vương điện hạ thật có hứng thú đó, lấy chính sinh mệnh của mình để nói đùa, chơi rất vui đúng không?”
Nàng cười âm trầm khủng bố vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.