“Tam tiểu thư không phải có võ công sao? Sao vẫn còn ở bên trong?” Lửa cháy bên trong cũng không lớn, sao tam tiểu thư không chạy ra? Lý đội trưởng cảm thấy rất khó hiểu.
“Không biết! Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, mau nhanh cứu người đi chứ!” Tịch Mai gấp đến mức hai mắt đỏ bừng.
Nếu tam tiểu thư xảy ra chuyện, mà nha hoàn các nàng lại không có việc gì, Đại tướng quân tuyệt đối sẽ dùng quân côn đánh chết các nàng.
Mà giờ phút này, bên trong phòng ngủ cũng vô cùng rối ren.
Bởi vì lửa lớn khiến độc dược của mê hồn hương tan bớt, nên Tô Vãn thức tỉnh rất nhanh, nàng phát hiện toàn thân mình đều đang đau nhức, đau đến mức nàng muốn kêu ra tiếng.
Nàng âm thầm cười khổ trong lòng, không ngờ mình sẽ có mộng xuân, hơn nữa vẫn là mộng xuân mãnh liệt như vậy.
Nhưng cơ thể khẽ di chuyển một cái lại khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo.
Sau đó, nàng đột nhiên tỉnh hoàn toàn!
Đây không phải mộng, mà là hiện thực, hơn nữa bây giờ vẫn còn đang xảy ra!
“A!” Tô Vãn lớn tiếng thét chói tai, nàng bỗng nhiên đánh hắc y nhân một quyền.
Hắc y nhân nhất thời không chuẩn bị, bị đánh đầu rơi máu chảy, đồng thời cũng nhờ vậy mà tỉnh táo lại.
Tô Vãn và hắc y nhân hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, cho nên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra lẫn nhau.
“Ngươi…”
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này?” Tô Vãn che lại ngực, muốn lớn tiếng khóc kêu, muốn ngửa mặt lên trời thét dài, lại phát hiện cái gì nàng cũng không thể làm được, chỉ biết chảy nước mắt.
Giờ phút này, nàng kinh hoàng luống cuống, dường như muốn điên rồi!
Nàng, nàng sao lại… Trời ạ, ai tới nói cho nàng biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao lại như vậy!
Hắc y nhân chậm rãi nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua trong đầu.
Hắn tiếp nhiệm vụ đi hại Tô phủ tứ tiểu thư, ai ngờ lại bị nàng bắt, sau lại… Sau lại xảy ra chuyện gì?
Khi hắc y nhân còn đang ôm đau đầu khổ hồi ức thì Tô Vãn tát hắn một cái thật mạnh: “Đồ ngu ngốc! Khốn nạn! Lưu manh! Ta tiêu tiền muốn ngươi cưỡng hiếp Tô Lạc, sao ngươi lại đến nơi này tìm ta! Đã nói với ngươi là Tô tứ tiểu thư, Tô tứ tiểu thư!”
Tô Vãn điên mất, dường như sắp ngất luôn.
Hắc y nhân vốn muốn phản bác, nhưng hắn phát hiện, hắn không cần phản bác thì tốt hơn…
Ngoài cửa, mọi người nghe được tiếng kêu sợ hãi của Tô Vãn, tất cả đều bị dọa tới mức sắc mặt tái nhợt.
Tịch Mai càng không ngừng gõ cửa kêu la: “Tiểu thư! Tiểu thư! Người thế nào rồi? Mau ra đây!”
Lý đội trưởng không ngừng dùng thân thể tông cửa.
Cái cửa vốn đã không chắc chắn phát ra từng tiếng đánh nặng nề, lung lay sắp đổ, dường như một giây sau sẽ bị đánh vỡ.
Trong lòng Tô Vãn hiện lên sự sợ hãi, nàng hận không thể bóp chết hắc y nhân, nhưng hiện tại…
Tô Vãn nhìn ngọn lửa không ngừng lan tràn, trong lòng hiện lên hoảng sợ, nàng lớn tiếng nói: “Còn không mau đi ra ngoài, ngươi mau cút cho ta, đi ra ngoài! Chạy mau!”
Nếu cửa bị người phá vỡ, nhìn đến tình trạng hiện tại của hai người bọn họ, hậu quả sẽ… Tô Vãn chỉ nghĩ tới thôi đã hoảng sợ vô cùng.
“Nhưng mà…” Hắc y nhân nhìn thân thể trần truồng đầy vết móng tay của mình, cũng nôn nóng theo.
“Quần áo đâu!” Tô Vãn gấp đến độ kêu to, nhưng nàng tìm kiểu gì cũng không thấy, dù có bò xuống dưới giường tìm cũng không thấy một mảnh quẩn áo nào.
Hơn nữa càng quá phận chính là, không chỉ có không có quần áo, ngay cả chăn mền khăn trải giường cũng không có!