Dưới ánh lửa chiếu rọi, khuôn mặt uy vũ của hắn lúc sáng lúc tối, đen giống như đáy nồi, không rõ cảm xúc.
Nhưng mà người đứng gần hắn nhất có thể rõ ràng cảm nhận được mưa gió sắp đến.
Thực hiển nhiên, Tô Tử An Đại tướng quân đã giận đến mức cùng cực.
Lúc này, Tô Tử An hận không thể bóp chết Tô Vãn đang sống sờ sờ kia! Hắn thà rằng mình chưa bao giờ có đứa con gái mất mặt này!
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này Tô phủ biết để mặt mũi ở đâu?
Nhưng làm trò trước mặt nhiều người như vậy… Tô Tử An nắm chặt tay, sắc mặt xanh mét.
Cuối cùng, Tô Tử An cũng không nói gì, chỉ là mặt mũi âm trầm, huyệt Thái Dương thịch thịch thịch không ngừng co giật. Hai mắt của hắn chứa đầy khói mù khát máu, liếc mắt nhìn đám người xung quanh.
Ai bị hắn nhìn đến đều im như ve sầu mùa đông, kính sợ rũ mắt, ngay cả tiếng hít thở cũng chậm lại.
“Chuyện ngày hôm nay, nếu có người dám can đảm nói một câu, giết không tha!”
Đáy mắt Tô Tử An hiện lên sát ý dày đặc.
Tô phủ không phải chỉ có một cô nương chưa xuất giá là Tô Vãn, nếu việc hôm nay truyền ra, mấy đứa con gái khác lấy chồng sao được? Huống chi là Tô Khê, ngừơi chuẩn bị gả cho Thái tử, làm thái tử phi?
“Xứ lý hắn!” Tô Tử An ghét bỏ khinh thường trừng mắt nhìn hai thân thể yếu ớt trước mặt.
Nói xong, Tô Tử An phất tay áo đi, bước chân dứt khoát lạnh lùng.
Lý đội trưởng vẫn luôn đứng ở phía sau hắn, nhìn Tô Vãn ngã trên mặt đất khóc đến thật thảm thương, sắc mặt phức tạp.
Tô tam tiểu thư cao quý ưu nhã, xinh đẹp vô song, ngày thường hắn vốn vô cùng ngưỡng mộ.
Hiện tại nhìn thấy hình ảnh khó coi này, hắn mới biết được thì ra nàng là loại nữ nhân ong bướm lả lơi!
Hắn theo bản năng cởi áo choàng trên người, ôn nhu che lên người Tô Vãn.
Tô Vãn giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nàng khóc thê lương vang vọng: “Ta bị oan! Ta thật oan uổng! Là Tô Lạc, là Tô Lạc tiện nhân kia hại ta! Là nàng hại ta!”
Trong ánh lửa, gương mặt của nàng dữ tợn vặn vẹo, hai tròng mắt đỏ đậm, ác độc tàn nhẫn, biểu cảm điên cuồng, giống như kẻ điên khủng bố.
Lý đội trưởng vốn có chút thương tiếc nàng ngay lập tức mất gần hết, hắn bình tĩnh nói: “Tam tiểu thư yên tâm, việc này tướng quân đều có phán đoán sáng suốt.”
Lý đội trưởng ôm Tô Vãn bị áo choàng bao vây kín mít, sắc mặt phức tạp đi ra ngoài.
“Xử lý sạch!” Lý đội trưởng chỉ để lại ba chữ.
Chỉ thấy binh lính giơ tay chém xuống, hắc y nhân tức khắc đầu mình hai nơi, máu tươi tuôn trào liên tục...
Thi thể của hắn đã bị đá vào trong đám lửa, cháy đen rồi biến mất.
Thật giống như chưa từng bao giờ tồn tại.
Đội ngũ phía sau Lý đội trưởng cũng đi theo hắn nối đuôi nhau ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đi sạch.
Đêm đó.
Bóng đêm đen nhánh như mực.
Tô Tử An ngồi trong thư phòng, ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối, chiếu rọi khuôn mặt khói mù dữ tợn của hắn, lộ ra vẻ thô bạo, không biết được đang suy nghĩ điều gì.
Tô phu nhân bưng chè hạt sen tiến vào, thấy Tô Tử An cảm xúc không yên, như có như không thở dài.
Năm tháng dường như không lưu lại dấu vết trên mặt nàng.
“Tướng quân, buổi tối ngài vẫn chưa ăn cơm, vẫn nên ăn thêm một chút.” Giọng nói của Tô phu nhân rất dịu dàng, êm tai dễ nghe.
“Không ăn, dọn đi.” Tô Tử An nhíu mày, quả quyết cứng rắn.