Sắc mặt Tô Tử An uy nghiêm, không hung hãn, nhưng ánh mắt lại lạnh băng không có chút độ ấm nào: “Nha đầu thúi, ngươi còn cái gì để nói?”
Tô Lạc không có biểu cảm gì trên mặt, trong lòng lại âm thầm cảnh giác. Có thể làm Tô Tử An tức giận tới mức này thật sự là không dễ dàng, chỉ là nàng đúng thật là không biết rốt cuộc đang muốn làm lớn chuyện gì.
Chỉ thấy nàng bình thản không gợn sóng, bình tĩnh hỏi: “Phụ thân, người đang tức giận vì điều gì?”
Dám làm ra việc thế này mà nàng còn dùng ánh mắt vô tội tỏ vẻ không biết gì kia để nhìn mình! Tô Tử An tức giận rít gào nói: “Nói! Chuyện của Tam tỷ ngươi, ngươi làm đúng không?”
Thì ra là chuyện của Tô Vãn. Trong lòng Tô Lạc hiện lên nghi ngờ, nàng nhớ rất rõ ràng, lúc trước khi phóng hỏa nàng cũng không để lại bất kì nhân chứng, vật chứng nào. Vậy tại sao vị phụ thân này lại có thể hùng hồn khẳng định đổ hết tội danh lên đầu nàng? Chẳng lẽ là đang dọa nàng?
Đôi mắt đen trong suốt của Tô Lạc lóe lên vẻ mê mang, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu: “Chuyện của Tam tỷ tỷ sao lại là ta làm chứ? Phụ thân, ngài đánh giá ta cao quá rồi đó?”
Lúc này nàng bình thản đứng đó, nhìn không ra một chút chột dạ và hoang mang nào, chỉ có vô tội và mê mang, còn có một chút nghi ngờ… Nàng diễn không nặng không nhẹ nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa.
Tô Tử An hừ lạnh, hắn bang một tiếng ném một chồng giấy về phía Tô Lạc!
Giấy trừng tâm sắc bén vô cùng, lề giấy sắc bén như đao, nếu không cẩn thận, gò má mềm mại sẽ rất dễ dàng bị cắt trúng.
Tô Lạc bất động thanh sắc né qua, bình thản ung dung nhặt trang giấy rơi vãi đầy đất lên, cầm ở trong tay, lật xem từng tờ một.
Biểu cảm vô cùng tự đắc, không coi ai ra gì mà lật giấy… Nàng xem nơi đây như thư phòng, mà không phải hiện trường thẩm án!
Quả thực, quả thực không coi ai ra gì!
Tô Tử An nghẹn một ngụm tức giận, khiến hắn nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai.
Hai mắt của hắn trợn to như chuông đồng, nhìn chằm chằm Tô Lạc.
Sau khi xem hết từng trang giấy, Tô Lạc cầm một chồng giấy trong tay, ngước mắt nhìn Tô Tử An, đôi mắt lóng lánh ánh sánh: “Phụ thân, ngươi tin những thứ này?”
“Hừ!” Tô Tử An hừ mạnh một tiếng: “Ngươi bây giờ còn có gì để nói?”
Ý tứ của hắn đã vô cùng rõ ràng, hắn tin chồng giấy báo cáo này, hơn nữa là tin tưởng đến mười vạn phần.
Tô Tĩnh Vũ lạnh lùng, hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Tô Lạc, trên mặt là vô vàn trách móc: “Tô Lạc! Sao ngươi lại làm ra việc tàn nhẫn độc ác này! Dù Vãn Nhi có làm gì không đúng, nàng cũng là tỷ tỷ của ngươi! Ngươi làm như vậy đồng nghĩa với việc hủy hết nửa đời sau của Vãn Nhi, ngươi có biết hay không?”
Tô Lạc ình thản nhìn Tô Tĩnh Vũ.
Nếu hắn không ra tiếng, nàng vốn cũng đã quên mất vị ca ca có bộ lòng mọc lệch này rồi.
Một bên Tô phu nhân dịu dàng nói: “Tĩnh Vũ, sao lại ăn nói như vậy? Hết thảy đều có phụ thân ngươi định đoạt.”
Tô phu nhân lại ưu sầu nhìn Tô Lạc: “Lạc Lạc đừng sợ, việc này có lẽ là do có người âm mưu hãm hại, ngươi chỉ cần nói hết những gì mình biết, phụ thân ngươi sẽ không đổ oan cho ngươi.”
Trên mặt Tô Lạc không gợn sóng, trong lòng lại âm thầm cười lạnh.
Tô phu nhân có một cái miệng thật dẻo nha.
Nàng tuy rằng mặt ngoài khiển trách Tô Tĩnh Vũ, trấn an chính mình, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều không rời phụ thân nàng, cố ý khơi mào lửa giận vốn đang rất lớn của hắn.
Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ.
Tô Tử An quả nhiên như nàng dự đoán, đập tay một cái thật mạnh: “Tô Lạc! Ngươi có nhận tội hay không!”