Cuối cùng hắn cũng không nói gì, suy sụp rũ tay xuống. Thực tế tay hắn thật sự rất xui xẻo.
Tô Lạc liếc mắt nhìn người đàn ông đang quấy rối kia một cái, tầm mắt lại trở về trên người Lưu Thất, mỉm cười ung dung bình tĩnh: “Lưu thúc sao lại dừng lại? Tiếp tục đi. Cắt không ra thì sao chứ? Không phải chỉ là một đồng vàng sao? Cô nương ta coi như tiêu tiền mời người biểu diễn cắt thạch.”
Người đàn ông mặt chuột kia trừng mắt nhìn Tô Lạc, thầm mắng một câu: “Không biết tốt xấu!”
Tô Lạc lười so đo với loại tiểu nhân này, chờ sự thật bày ra trước mắt lúc đó sẽ như bạt tay vả lên mặt hắn.
Lưu Thất tập trung tinh thần, lại cắt hai đao ở mặt bên.
Điều khiến người ta thất vọng chính là chỗ bị cắt ra vẫn là màu xám, không có chút màu khác nào.
“Hừ!” Tên mặt chuột kia phát ra tiếng cười nhạo: “Ta nói mà, Lưu Thất đúng là tay độc, cả đời này cũng không thể cắt ra tinh thạch được, nếu hắn có thể cắt được tinh thạch màu đỏ…”
“Nếu hắn có thể cắt ra tinh thạch, ngươi sẽ làm gì?” Tô Lạc liếc xéo hắn một cái, nàng trước giờ đều không ưa loại tiểu nhân chạy đến nhà người khác đoạt mối làm ăn này.
Nàng sẽ không cố ý muốn đối phó loại người này, nhưng nếu người khác cố tình gây chuyện, cũng đừng trách nàng không khách khí.
Tên mặt chuột vốn chỉ đang nói bừa, ai ngờ lại bị Tô Lạc chặn họng, hắn cũng là người sĩ diện, lại rất tin Lưu Thất sẽ không cắt ra tinh thạch, hắn ngay lập tức nói: “Nếu hắn cắt ra tinh thạch, cho dù chỉ là tinh thạch màu đỏ, ta Hầu Tam lập tức nuốt khối nguyên thạch này!”
Tô Lạc nhìn theo tầm mắt của Hồ Tam, ngón tay hắn đang chỉ một khối nguyên thạch to bằng cái chậu rửa mặt.
Nuốt khối nguyên thạch này?
“Được, cái này được, nếu đã vậy, mời mọi người ở đây làm chứng.” Tô Lạc thấy đám người dần dần vây quanh, mỉm cười thật âm hiểm gian xảo: “Đương nhiên cũng không thể để ngươi chịu thiệt. Nếu Lưu thúc cắt không ra tinh thạch, cô nương ta đây sẽ lập tức cho ngươi một trăm đồng vàng.”
Đừng thấy Tô Lạc động tới là bảo mấy trăm đồng vàng, giống như nàng chẳng coi tiền ra gì.
Thật ra đối với người thường mà nói, đồng vàng vẫn có giá trị rất cao. Rất nhiều bá tánh bình thường tiêu xài một tháng còn chưa hết một đồng vàng, tiền tệ lưu thông đều là tiền bạc và tiền đồng.
“Tốt! Ta Hầu Tam đánh cược với ngươi! Mọi người đều có thể làm chứng!” Hầu Tam tức khắc vui mừng ra mặt.
Cửa hàng nguyên thạch kia của Lưu Thất đã một năm chưa từng cắt ra tinh thạch, sao có thể trùng hợp như vậy hôm nay lại cắt ra? Hơn nữa hắn vừa rồi đã cắt ba đao, ngay cả cái rắm cũng không có, thấy thế nào cũng không thể cắt ra tinh thạch.
Một trăm đồng vàng, chỉ cần đồng ý, đó là một trăm đồng vàng, cũng đủ để hắn tiêu xài một đoạn thời gian, hắn bị ngu mới đi từ chối chuyện tốt này.
Lúc này Lưu Thất có chút hồi hộp, tay cũng run nhè nhẹ, hắn thật sự không dám tin tưởng bàn tay xui xẻo của mình: “Cô nương, nếu không hay là ngươi… đích thân cắt?”
Ai ngờ, Tô Lạc lại cười xua tay, mỉm cười thật bình tĩnh: “Không sao ngươi tiếp tục cắt, nói không chừng vận may của ngươi sẽ thay đổi, vận may của ngươi không tốt, nhưng vận may của bổn cô nương luôn tốt vô cùng.”
“Chỉ mong là vậy.” Lưu Thất miễn cưỡng cười, trong lòng lại không tin lắm, hắn bất đắc dĩ cắt một đao cuối cùng.
Cắt nhiều đao như vậy mà cũng không có gì, một đao cuối cùng này cũng không cần mong chờ nữa.
Lưu Thất ném đao xuống, đang muốn xin lỗi Tô Lạc, ai ngờ, hắn ngẩng đầu, lại nhìn thấy những người chung quanh đều hít hà kinh ngạc.